Nuôi Mèo Xong Tôi Đi Lên Đỉnh Cao Đời Người

Chương 118: Phiên Ngoại 2: Năm Mới



“Nghỉ? Đùa gì vậy hả?” Rick lắc đầu nguầy nguậy: “Không được, hạng mục của chúng ta mới đăng thôi, Tranh yêu dấu của anh~ Tranh~ chẳng lẽ em không yêu anh ư?”

Ngay sau đó, đầu Rick đã bị Bắc Tư Ninh ấn xuống, đập cái bốp vào bàn. 

Trợ lý: “Sếp duyệt rồi.” Cậu đẩy mắt kính: “Tất cả công nhân viên quốc tịch Trung Quốc đều được nghỉ, họ phải về nhà ăn tết.” 

“Tết Âm Lịch.” Văn Tranh liếc Rick một cái, chậm rãi đặt chồng bản thảo cao nửa người bên cạnh anh ta, thương hại nói: “Nửa tháng này trông cậy vào anh rồi.”

Phía sau vang lên tiếng “không…” đau thấu tim gan của Rick, Văn Tranh dắt Bắc Tư Ninh nhẹ nhàng rời khỏi trụ sở chính công ty game [Không Gian Sinh Tồn], hận không thể hát lớn bài [Không nên tức giận]. 

Bắc Tư Ninh cũng rất hưng phấn, cuối cùng Văn Tranh cũng rảnh, hai người đứng ven đường mà thiếu điều muốn giơ tay hét lớn.

Cuối cùng cũng! Nghỉ!!

Mua vé chuyến bay về Trung Quốc sớm nhất, hai người hành lý nhẹ tênh rời khỏi sân bay Dung thành.  

Bắc Tư Ninh mặc một chiếc áo gió kiểu mới màu xám với những hoa văn đậm màu hơn, vừa sang trọng vừa khiêm tốn. Áo sơ mi phối với quần tây, khăn quàng cổ đỏ thẫm rũ xuống, tóc búi cao, kéo một chiếc vali nhỏ. 

Văn Tranh bên cạnh lại không thời trang đến thế,  áo thun đen, quần jeans, mang ủng ngắn, tóc hơi rối, giống như ngủ một giấc quá ngon trên máy bay nên đầu tóc bù xù, đeo một túi thể thao bên lưng.  

Sảnh lớn khá trống, điều hòa không ấm như trên máy bay, Văn Tranh bị mấy cơn gió lạnh thổi qua thổi lại, thổi đến mức phải xuýt xoa vì lạnh. 

“Lạnh?” Bắc Tư Ninh kéo khăn quàng xuống, vừa đi vừa choàng qua cho anh, còn quấn tận hai vòng, vừa quấn vừa cáu: “Sân bay kiểu gì đây.”

Văn Tranh chỉ xuýt xoa chút chứ không thật sự lạnh, nhưng anh cũng không từ chối, vui vẻ quấn khăn quàng của Bắc Tư Ninh qua cổng an ninh. Vừa mới bước được hai bước thì phía trước có tiếng gào thét.  

“A a a… là Z đại… còn có Ngọc Trai…”

“…” Văn Tranh và Bắc Tư Ninh sợ ngây người, con người thật đáng sợ, rú lên một cái còn kinh khủng hơn cả yêu quái hô to Vương hậu các thứ.  

Hai người liếc nhau, Văn Tranh kéo Bắc Tư Ninh chạy thục mạng đến nhà vệ sinh, mấy cô gái nhỏ vừa chạy theo sau hai người vừa gào thét, mang cao gót mà như đi giày thể thao, công phu đầy mình.  

“Ngọc Trai…” Một cô gái phía trước khóc nói: “Em yêu anh…”

Trán Văn Tranh nổi gân xanh, vừa chạy vừa quay đầu lại gào lên: “Anh ấy không yêu cô!!”

Mấy cô gái đằng sau cô gái kia khó nói: “Tốt quá…”

Văn Tranh: “…”

Biển kí hiệu nhà vệ sinh nam căn bản không cản được mấy cô nàng, hên là nhà vệ sinh còn có cửa. Hai người bọn họ vội vọt vào trong, tim vẫn chưa đập bình thường lại, Bắc Tư Ninh buồn bực nói: “Sao càng ngày càng càn rỡ vậy, ngày xưa đâu có thế này.”

“Ngày xưa nào?” Văn Tranh thở dốc.  

“Lúc chơi game.” Bắc Tư Ninh nghĩ một chút, càng tức hơn: “Không chỉ nói một lần.”

Bây giờ Văn Tranh mới nhớ, khi ấy mèo tinh ngốc nghếch này dùng diện mạo thật lên mạng chơi game, dùng cái dung nhan nghiêng thùng đổ thúng kia của hắn chinh phục tất cả người chơi, làm server đóng băng tận hai lần, được cái biệt danh “chàng trai khiến server đóng băng”. 

Văn Tranh không nhịn được, anh ngồi xổm cười lớn, hồi sau mới dừng lại trong ánh mắt lên án của Bắc Tư Ninh: “Đi thôi?” 

Mấy fans kì diệu bên ngoài vẫn còn gõ cửa, Bắc Tư Ninh đau đớn gật đầu, hắn kéo Văn Tranh một cái, cả hai lập tức biến mất trong nhà vệ sinh sân bay mà xuất hiện trong trung tâm thương mại.  

Bây giờ mới tới giờ cơm tối, ngoài đường đông như mắc cửi, trước cửa các nhà hàng nổi tiếng đều có một hàng dài toàn người là người, nhìn mặt ai cũng tuyệt vọng.  

Thật ra cũng có chỗ tốt, bây giờ là thời gian nghỉ Tết, có không ít người mặc quần áo như diễu hành đi trên đường, làm Văn Tranh và Bắc Tư Ninh như chìm trong biển người, tỉ lệ được fans cuồng nhận ra cũng ít đi.  

Bọn họ định tìm đại nhà hàng nào đó ăn cho xong bữa tối, nhưng với cái xu thế này, có đi đâu cũng phải chờ. Văn Tranh suy nghĩ một chút mới nói: “Trong nhà không có đồ ăn, hay là đi siêu thị mua một ít, về nhà nấu cơm ăn.”

Bắc Tư Ninh vui vẻ đồng ý, bắt đầu gọi món.  

Văn Tranh: “….”

Người có suy nghĩ này cũng không ít, siêu thị cũng đông nghẹt, quầy tự thanh toán cũng toàn người là người. Văn Tranh gian nan lấy đồ ăn, Bắc Tư Ninh đi sau giúp đẩy xe, cả hai xếp hàng sau lưng một cô gái mặc vest.  

Văn Tranh tranh thủ thời gian trả lời tin nhắn chúc mừng năm mới trong group chat công ty, anh bỗng ngẩng đầu, nhìn thấy sườn mặt của cô gái phía trước.

“…” Anh không nói gì, cúi xuống trả lời hai tin nhắn rồi mới ngẩng lên lại, biểu cảm mờ mịt, bối rối nhìn đi nhìn lại rất nhiều lần.

Bắc Tư Ninh: “Nhìn cái gì?” 

Tuy biết là không nên so đo với nữ nhân lùn tịt trong đầu, nhưng câu này của mèo tinh cũng không vui vẻ gì cho cam, chua đến mức muốn làm mớ rau trên xe lên men.

“…” Văn Tranh vẫn nhìn, càng nhìn càng mê man, quay đầu nhỏ giọng nói với Bắc Tư Ninh: “Giống… Dư Tấn?”

“?” Đến lược Bắc Tư Ninh mờ mịt, hai người như đang ở trong sương mù, cả hai nhìn nhau, nhìn đến mức mặt Bắc Tư Ninh đỏ lên. Hắn thẳng thừng vỗ vai nữ nhân trước mặt một cái, nghĩ thầm trong lòng, hắn đẹp trai như vậy, nói chuyện với cô một câu là lời cho cô rồi, sau đó nữ nhân kia quay đầu… 

“A, anh, anh Bắc.” Dư Tấn mừng rỡ, lại thấy Văn Tranh đứng bên cạnh hắn, nụ cười càng tươi hơn: “Văn Tranh.”

Anh ta cho mỗi người một cái ôm nồng thắm, cả ba nhanh chóng tính tiền rồi tìm tạt qua một quán trà sữa.  

“Sao anh lại mặc thế này?” Văn Tranh thật sự hết hồn.  

“… Đẹp?” Dư Tấn cắn môi dưới, hai mắt cong cong, anh ta ngại ngùng mỉm cười: “Từ nhỏ tôi đã thích váy… lúc trước thấy bộ đồ này, thật sự rất thích, sau khi suy nghĩ một hồi thì mua… hôm nay là lần đầu tôi mặc ấy, kì lắm ư?”

Váy công sở xanh lam, rất phù hợp với gương mặt gà bệnh của Dư Tấn, thật sự rất đẹp. Chiều cao của Dư Tấn nếu so với nam giới thì lùn nhưng lại thuộc dạng cao trong nữ giới, tóc ngắn, hơi hồi hộp sờ cổ áo, nghĩ một chút còn nói: “Nếu thấy kì… cũng đừng nói cho tôi.” 

Nói xong thì mỉm cười ngọt ngào với cả hai.

Văn Tranh bỗng thấy anh ta không giống ngày xưa: “Không kì.”

Bắc Tư Ninh khuấy trà sữa, quang minh chính đại vứt đá viên vào, thờ ơ nói: “Bên ngoài còn có nhiều người mặc đồ kì lạ hơn ngươi, mới vừa rồi trên đường, không phải có một cô gái mặc đồ trà sữa đấy thôi.”

Văn Tranh cũng gật đầu đầy nghiêm túc: “Đúng vậy, một cô gái, mặc đồ trà sữa… hình như là đồ hóa trang thì phải? Tôi cũng không biết đó là gì, gương mặt lộ ra đen nhánh, chắc là trân châu trên ống hút.”

“…” Dư Tấn dở khóc dở cười: “Không phải muốn so với loại hành vi nghệ thuật…” 

“Không quan trọng.” Văn Tranh cũng cười: “Váy rất đẹp, anh mặc cũng rất hợp.”

Hai mắt Dư Tấn đỏ bừng, anh ta phải cắn môi mới có thể nhịn cảm xúc trong lòng được, cuối cùng nói: “Cảm ơn hai người, tôi rất vui… năm mới vui vẻ.” 

Văn Tranh và Bắc Tư Ninh cũng nói: “Năm mới vui vẻ.”

Dư Tấn mới dọn đến Dung thành ở tháng trước, ba người sau khi hẹn khi nào có thời gian thì đi ăn xong thì ai về nhà nấy. Bắc Tư Ninh và Văn Tranh về nhà nấu cơm, vừa mở ti vi vừa ăn, ăn xong thì chui vào phòng ngủ một giấc.

Giao thừa hôm sau, mới sáng sớm Văn Tranh đã bị điện thoại đánh thức, bèn tức giận bấm nghe. 

“Tranh Tranh~~~~”

Văn Tranh cúp máy ngay lập tức. 

Ba giây sau, tiếng chuông điện thoại lại vang lên. 

Văn Tranh: “Ăn nói đàng hoàng.”

“Được rồi.” Đầu dây bên kia là Bách Sương, hắn chậc một tiếng mới nói: “Giờ này rồi mà còn ngủ? Dậy đi thôi? Chẳng lẽ…dậy không nổi…”

Văn Tranh lại cúp máy.  

“Được rồi, không đùa em nữa, có chuyện tìm em thật.” Cuối cùng Bách Sương cũng đàng hoàng lại sau hai lần bị cúp máy: “Tối nay hai người rảnh không? Không bằng ngồi khinh khí cầu bay lên trời đi!”

Văn Tranh: “…?”

Bách Sương cao giọng: “Là khinh khí cầu! Cuối cùng anh cũng lấy được bằng lái khinh khí cầu rồi, mới nhận được còn nóng hổi, có thể lái ngay lập tức. Có một khu du lịch ngoài ngoại ô có thể chơi cái này, cách đây cũng không xa, không bằng đi chơi? Lát nữa anh gọi Wendy, càng đông càng vui.”

Văn Tranh vừa định nói để suy nghĩ thì đầu dây bên kia đã đổi người.  

Tiểu Ngọc hưng phấn hô lớn: “Anh Tranh ới anh Tranh à! Tới chơi đi anh!!  Khinh khí cầu của khu du lịch này mới mua luôn, vừa mới lại vừa đẹp! Bay lên trời, chúng ta chính là ngôi sao rực rỡ nhất! Đi đi! Anh Ninh cũng đi nữa!” 

Bắc Tư Ninh cũng dậy, hắn không quá vừa lòng đến hành vi tăng ca qua điện thoại này của Văn Tranh cho nên ăn gian biến thành Đại Hắc, dùng đuôi quét qua quét lại cổ Văn Tranh.  

Văn Tranh bắt cái đuôi nghịch ngợm kia lại, tâm trạng đột nhiên tốt lên, anh nói với Tiểu Ngọc: “Được rồi.”

Bọn họ cũng không ngủ tiếp, cả hai chuyển sang dọn phòng. Đầu tiên là lên phòng livestream chào fans một cái, cho Đại Hắc oai phong xuất hiện, sau đó nhìn Đại Hắc xem phim máu chó mới ra mà nó thích, anh còn hứa là sẽ tham gia đại hội streamer năm nay. Làn đạn chiêng trống vang trời, đủ mọi câu hỏi, làm Văn Tranh phải bảo đảm mình sẽ đi rất nhiều lần mới có thể tắt livestream.  

Ăn trưa xong, ông chủ Bắc vô trách nhiệm dắt cổ đông Văn mang quà đến tập đoàn Bắc Diêu, phát thưởng cho nhân viên nòng cốt.  

Năm nay Phạm Linh Nhu rất đắc ý, cô mang giày cao gót, nhiệt tình chào ông chủ mới đến của mình, nụ cười tươi đến nỗi có thể chạm cả mang tai. 

“Năm mới vui vẻ!” Cô chắp tai: “Hai người năm nay cũng trăm năm hạnh phúc nhé!”

“Năm mới vui vẻ, vất vả cho cô rồi.” Văn Tranh đưa quà cho cô: “Năm nay cũng không về nhà à.”

Phạm Linh Nhu thật sự vui rất vui, vui đến mức Văn Tranh nhìn mà còn nổi cả da gà lên, anh hỏi thử một câu: “Có người yêu?”

Hai mắt Phạm Linh Nhu trợn trắng, cuối cùng cũng chia sẻ tin tốt đáng được tất cả mọi người chúc mừng: “Tôi trả hết tiền vay mua nhà rồi!!!!!”

Văn Tranh và Bắc Tư Ninh: “….”

“Biệt thự cao cấp năm chục triệu! View núi của Dung thành! Bể bơi trên nóc nhà! A! Nhà của tôi!” Phạm Linh Nhu vẫy vẫy quảng cáo biệt thự: “Cuối cùng nó cũng hoàn toàn thuộc về tôi…”

Văn Tranh nhớ đến căn phòng có tuổi thọ 80 tuổi của mình ở Ngô Đồng Viên, anh nhìn Bắc Tư Ninh.  

Bắc Tư Ninh nghiêm túc: “… mua nhà.”

Kế hoạch mua nhà là kế hoạch mới đề xuất, bọn họ tiếp tục đến tầng khác để tặng quà cho các công nhân viên ở lại trực của mình.  

Đa số mèo yêu đều về quê ăn tết, năm nay Diệp Ngữ Băng ở lại trực ban, ngây ngốc chào Văn Tranh, nhóm mèo con đi qua đi lại dưới chân cậu.  

“Năm nay khá tốt.” Diệp Ngữ Văn đưa đồ ăn vặt mình thích cho cả hai: “Cuối cùng nấm mèo của mấy mèo đại trưởng lão cũng bán hết, kiếm được không ít tiền, bọn họ còn nói năm sau sẽ bán tiếp. À đúng rồi.” Cậu móc một cái tui bự ra khỏi ngăn tủ: “Đây là nhị trưởng lão đưa cho hai người nếm thử, là vị mới của năm nay.”

Vì thế Văn Tranh và Bắc Tư Ninh cầm một túi nấm mèo rời khỏi công ty, anh bảo Bắc Tư Ninh cầm túi về nhà cất một chuyến rồi cả hai lại lên taxi tự động đến khu du lịch ngoài ngoại ô thành phố.  

Màn đêm đã buông xuống, căn nhà chòi Bách Sương và Đặng Phác Ngọc thuê đèn đuốc tráng trưng, trước cửa nhà còn treo đèn màu nhỏ.  

Wendy cũng đã đến, Groza đang chạy như điên xung quanh, Văn Tranh và Bắc Tư Ninh cũng tặng cho cô một giỏ quà vặt của tập đoàn Bắc Diêu.

Đặng Phác Ngọc đang luống cuống tay chân bên lò nướng BBQ, trông không giống muốn nướng thịt mà giống muốn nướng tay mình hơn, Văn Tranh vội vàng giành việc rồi bảo cậu tránh ra.  

“Anh Tranh!” Đặng Phác Ngọc cho Văn Tranh một cái ôm từ sau lưng đầy ấm áp, hai giây sau bị Bắc Tư Ninh trừng đến mức phải buông tay, bèn cầm quạt lá cọ quạt khói giúp Văn Tranh.  

Bách Sương đã quen với tay giả của mình rất tốt, bây giờ hắn đeo bao tay rồi cử động cũng không thấy sượng, chỉ là không linh hoạt bằng tay cũ. Tính tình Bách Sương luôn vô âu vô lo, hắn nằm trên ghế ngắm sao, bầu trời đêm cứ như được ai đó rửa sạch, chiến dịch bảo vệ môi trường mấy năm nay cũng không tệ lắm, còn có thể thấy được sao.  

Bắc Tư Ninh cầm bình rượu sang rủ hắn uống chung, hai người uống một hồi thì Văn Tranh và Đặng Phác Ngọc cũng đặt thịt nướng lên bàn, Wendy và Groza ngửi được mùi thơm cũng thò đầu lại.  

“Cụng ly!”

Ly rượu chạm vào nhau, tiếng keng trong trẻo vang lên.  

Đặng Phác Ngọc chỉ uống hai ly thôi, uống xong thì nhất quyết không uống nữa mà chuyển sang càn quét que thịt nướng Văn Tranh nướng, vừa ăn vừa ca ngợi Văn Tranh đến tận trời. Văn Tranh sợ lạnh không ăn được nên nướng một lần không nhiều, cả bọn ăn không no, Bách Sương và Bắc Tư Ninh thấy vậy bèn chủ động đứng lên nướng mẻ thứ hai. 

“Bách Sương biết nấu ăn đó anh.” Đặng Phác Ngọc cười ngu: “Bình thường cũng toàn ảnh nấu.”

Văn Tranh: “….” 

Văn Tranh im lặng nhích sang bên cạnh, anh mở điện thoại lướt tin nhắn chúc mừng năm mới của bạn bè. 

Lý Hiểu Đình mới thăng chức; năm ngoái Trương Hiểu Đình đã tỏ tình với Giản Minh, năm nay cùng về quê ăn Tết, Giản Minh đang liên tục chê bai mấy hành vi “trai thẳng” của người yêu mình; Thôi Điềm Điềm về quê kết hôn cũng mới sinh con gái thứ hai, đang cười ngốc trong hình; trại cứu trợ của Lộ Á và Chân Chân càng ngày càng tốt, còn lấy được cờ thưởng với tiền ủng hộ của thành phố; Rick… đang tăng ca. 

Anh trò chuyện với Đặng Phác Ngọc một lát về tình hình gần đây, mẻ hai cũng đã xong, Văn Tranh uống quá nhiều, không biết ngủ thiếp đi trên ghế từ khi nào. Ban đêm rất lạnh, Văn Tranh tỉnh dậy, anh thấy trên người xuất hiện một tấm chăn, Bắc Tư Ninh đang ngồi bên cạnh cầm điện thoại chơi game trí tuệ.  

“Mấy giờ rồi?” Văn Tranh ngẩng đầu, trên trời chỉ có vài ngôi sao thưa thớt. Bắc Tư Ninh cất điện thoại, vén tóc rơi trên mặt anh sang một bên.  

“Sắp năm giờ sáng rồi, đi rửa mặt đi.”

“Ồ.” Văn Tranh đi vào rửa mặt, rửa xong thoải mái hơn rất nhiều. Chân trời bắt đầu có chút tia nắng, Bách Sương và Đặng Phác Ngọc đang bận rộn với khinh khí cầu ở xa, Wendy vây quanh hai người chụp ảnh. Không lâu sau, hai người kia gọi anh và Bắc Tư Ninh: “Được rồi… sang đây…”

Văn Tranh và Bắc Tư Ninh bước vội sang.  

Khinh khí cầu chậm rãi bay lên trên, trên đầu là lò lửa cháy hừng hực. Cảnh vật bên dưới càng ngày càng nhỏ, không khí cũng càng ngày càng lạnh.  

Rồi sau đó, sương sớm bốc lên, ánh nắng vàng kim cũng xuất hiện nơi chân trời.  

–—

- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.