Nuôi Mèo Xong Tôi Đi Lên Đỉnh Cao Đời Người

Chương 24





Vừa dứt lời, trước mắt Văn Tranh tối sầm.
Đằng trước xuất hiện một màn hình, anh giống như đang ở trong rạp chiếu phim —- đây là ending của phó bản sau khi phó bản kết thúc.
Nếu người chơi chết trước khi hoàn thành phó bản, sẽ trực tiếp bị đạp ra phòng nghỉ.
Tâm trạng anh đang buồn bực, cảm thấy người chết thì chắc chắn sẽ BE, nhưng anh vẫn ngồi ngay ngắn.
Một bé trai mắc chứng rối loạn tổng hợp gen, hệ thống miễn dịch có vấn đề, không sống được mấy năm, cho nên ba má nó quyết định bắt nó ở yên trong phòng, chăm sóc rất cẩn thận.
Nó không thể ra ngoài chơi, ba má phải đi làm, nên lúc nào cũng một mình vô cùng cô đơn.
Hình ảnh chuyển đổi liên tục, nhưng cậu bé ấy vẫn luôn chỉ có một mình.
Tuy rằng nhạc nền, rồi hiệu ứng rất đau lòng, nhưng Văn Tranh lại nhịn không được khinh bỉ trong lòng: Thời đại nào rồi, không biết lên mạng chơi hả......
Chúng ta vẫn không nên bàn luận thế nào là logic với công ty game thì hơn, nói chung là cậu bé lớn lên một mình, cảm thấy buồn, cho nên nói chuyện với chim nhỏ, với côn trùng, cuối cùng mắc chứng vọng tưởng, cho rằng bản thân là bệ hạ, có thể ra lệnh cho đội quân động vật.
Mấy năm trôi qua, cậu bé bị bệnh tật tra tấn, đau đớn khó chịu, khiến nó sinh ra ý tưởng tự tử, cuối cùng leo lên mái nhà nhà mình, nhảy xuống.
Cậu bé trong phim ăn mặc rất đơn giản, không lạnh lùng và kiêu ngạo như trong game.

Nó có một đôi mắt màu nâu xinh đẹp, mái tóc màu đay dịu dàng, mỉm cười nhảy xuống lầu, camera quay lên bầu trời.
Bảng điểm xuất hiện, 83 điểm, một tiếng mười phút.

Kết cục....HE?
Người đã chết rồi mà còn HE?
Thế nếu cứu nó thì sao? Chẳng nhẽ vì mình cản nó nhảy lầu, nên thành BE?
Văn Tranh nhìn bảng điểm một hồi, mới phản ứng lại, phó bản này hẳn là phó bản "vẹn cả đôi đường" trong truyền thuyết.

Cho dù thế nào cũng HE, dù sao chỉ cần mình không sao, thì ai có thể nào cũng có thể vỗ tay khen ngợi.
Mấy phó bản giống như vầy đã từng xuất hiện, thậm chí không phải một mà là rất nhiều cái, cốt truyện khiến người ta không thể chắc chắn rằng đây là thiện hay là ác, cuối cùng là anh tốt tôi tốt chúng ta đều tốt.
Mọi người thấy giúp đỡ người khác là BE, mà thấy chết không cứu là HE, thể nào cũng kiện công ty game lên cục an ninh mạng.
Văn tranh hết sức tức tối, lúc vào phòng nghỉ, phòng nghỉ trống rỗng.

Đại Vương không có ở trỏng.
Anh hít sâu, mở khung bình luận ra, mọi người đang thi nhau an ủi anh.
-Z đại đừng tức! Vương Ngọc Trai là thằng ngu đã qua kiểm tra và sàng lọc! (nhỏ giọng: mặc dù tôi thấy hắn nói cũng đúng)
-Z đại uống miếng nước ấm đi! (nhỏ giọng: Nhưng Vương Ngọc Trai quả là thằng ngu mà, thấy Z đại nổi nóng thì ngoan ngoãn làm theo đi)
-Z đại ăn gì ngon ngon đi tui đã [donate] (nhỏ giọng: Mà tam quan Vương Ngọc Trai thật sự có vấn đề, tôi ủng hộ Z đại ý!?)
-Z đại nghỉ sớm chút đi, anh không ở trong phòng tụi tui vẫn có thể tặng quà cho anh được mà! (nhỏ giọng: Z đại không có việc gì thì gọi tiểu Vương, có việc gọi Đại Vương, tức điên máu thì gọi Vương Ngọc Trai ôi má ơi cười bò)
Văn Tranh:......
Fans của anh thật sự đang an ủi anh đấy hả!?
Mở giao diện nhắn tin ra, Đặng Phác Ngọc tỏ vẻ mình vẫn còn trong game, xem ra đường đấy cũng không dễ đi.


Góc phải bên dưới màn hình chớp chớp, có thông báo mới, Văn Tranh thuận tay mở ra, không ngờ là yêu cầu thêm bạn tốt.
ID: [Đại Vương 0719]
Tay Văn Tranh run lên, nhấn từ chối.
Mọi người la hét ỏm tỏi, Văn Tranh tức giận nói: "Tôi không muốn nhìn thấy cậu ta nữa!"
Năm phút sau, anh im lặng click mở giao diện, gửi tin thêm bạn tốt với Đại Vương.

Nhưng hắn ta không online.
"..." Văn Tranh hít sau một hơi: "Mọi người nói với tiểu Ngọc một tiếng hộ tôi, hôm nay tôi off trước."
Mọi người nào dám ý kiến gì, ai cũng sôi nổi đồng ý.
Cảm giác choáng váng nhỏ qua đi, Văn Tranh thở ra một hơi, ngồi dậy.
Trên đùi hơi nặng, anh cúi đầu, không ngờ Đại Hắc đang làm ổ trên cẳng chân anh, ép nó hơi tê tê.
Ấm áp dễ chịu, Đại Hắc lông xù xù.
Chỉ số tâm trạng của Văn Tranh lập tức tăng thêm 80%, thành công đá bay số âm Đại Vương gây ra.
Đại Hắc trước khi chơi game còn làm mình làm mẩy không hiểu tại sao lại bình thường trở lại, Văn Tranh cử động chân nó còn không cho, một hai bắt anh phải bưng nó sang chỗ khác, mới duỗi chân trước, dẩu mông, duỗi người một cái đã đời, nhảy xuống giường theo anh.
"Ăn rồi, uống rồi, làm mình làm mẩy cũng xong rồi...." Văn Tranh mở tủ lạnh, nốc hết ly nước trong một ngụm "Cọ cái gì mà cọ?"
"Grao...." Đại Hắc trầm giọng lên tiếng, không ầm ầm như bình thường, nhẹ nhàng và sâu hơn, nhưng vẫn không thể gọi là một cái "meo" tiêu chuẩn.
Cưng quá.

Sao trên thế giới lại có sinh vật đáng yêu như mèo chứ.
Văn Tranh bỏ ly xuống, bế Đại Hắc lên, cái đuôi dài vô tình phất qua đùi anh, phất qua phất lại, ngưa ngứa.
"Chiều nay chưa ăn no hả?" Văn Tranh ra ngoài phòng khách, trước giờ Đại Hắc chưa từng chủ động thế này bao giờ, anh nghi là mèo đói.

Nhưng bây giờ bật bếp lên cũng không hợp lý lắm, trong cặp có thạch trái cây cho mèo đồng nghiệp cho, lấy ra xem Đại Hắc có muốn ăn hay không.
Đi được nửa đường, di động vang lên.
Trong nhà cũng chẳng có ai khác, Văn Tranh mở loa ngoài, tiếp tục tìm dĩa trút thạch cho mèo ra.
"Chúc mừng cậu nha tiểu Z!" Sơn Vũ Dục La vui vẻ nói: "Hôm nay mới ngày đầu tiên mà thôi, cậu đã tạm thời đứng đầu bảng xếp hạng rồi!"
"Ừ." Văn Tranh nói: "Anh cũng rất tuyệt."
Anh có thấy mấy fans nói anh cao hơn Sơn Vũ Dục La, nói nhiều quá hơi giả tạo, cứ như đang khoe mẽ, không bằng nói ít lại.
"Tôi dính chút ánh sáng của đồng đội." Anh khách sáo: "Không có cậu ấy chắc chắn tôi không bằng cậu."
"Ha ha ha, tôi có thấy, là một người đẹp phải không?"
"..." Văn Tranh cảm thấy cái từ này hơi kỳ, nhưng vẫn thật thà trả lời: "Nếu mặt thật của cậu ta bằng ba phần mặt trên game, cũng đủ giật ghế người đẹp hạng nhất."
Đại Hắc ngồi xổm bên chân anh, nghe thấy vậy bèn nhếch đuôi, đã thế còn run run đầu đuôi.
Văn Tranh lấy muỗng nhỏ cào nát thạch trái cây, Sơn Vũ Dục La bên kia điện thoại nói: "Hạng nhất khi nào tính cho tôi ôm đùi đây?"
"......Không đến mức đấy."
"Thiên Lộ không chơi > nữa, tạm thời tôi không có cộng sự, kết hợp một lần chắc không sao đâu ha?" Hắn cười cười: "Chẳng nhẽ tiểu Z ghét bỏ tôi?"
"Không có." Văn Tranh nói: "Tùy anh thôi, tôi tối nào cũng rảnh."
Thạch trái cây cho mèo thật ra là canh cá đông lạnh, trong đó còn có vài sợi thịt cá, trong suốt, nhìn rất ngon mắt.
Văn Tranh đặt cái đĩa xuống đất, điện thoại vang lên giọng của Sơn Vũ Dục La: "Tuần sau đi, tối thứ sáu, nhiều người xem."
"Được."
"Nói trước nhé, tôi sẽ bám dính cậu đấy." Cách nói chuyện của Sơn Vũ Dục La luôn khiến mọi người thoải mái như đang tắm mình trong gió xuân "Đúng rồi, mật mã lần trước cậu đưa cho tôi, tôi có giải thử."
Văn Tranh ngừng một chút, trầm giọng ừ một tiếng.
"Đầu tiên, chắc chắn là mật mã thay thế.

Nhưng số lượng chữ cái chắc chắn không phải 26, chứng tỏ đây không phải mật mã đơn giản."
Văn Tranh im lặng lắng nghe, đầu kia lại nói: "Cậu cũng nói, đây là mật mã ba mẹ cậu để lại cho cậu, hơn nữa khi ấy cậu cũng còn nhỏ.

Ngoại trừ tiếng Latin quá phức tạp, ngôn ngữ Bắc Âu, mấy ngôn ngữ nhỏ kỳ lạ, khả năng cao nhất vẫn là tiếng Anh hoặc là pinyin.
Những thứ này, Văn Tranh đều đã thử hết.

Nhưng tổ hợp số và chữ nào dễ thử ra như vậy, không biết manh mối, có đoán ra nó là gì cũng không thể khoanh vùng lại được."
Quả nhiên, Sơn Vũ Dục La cũng nói: "Nếu một chữ cái đổi nhiều lần, vậy mật mã này không thể gỡ được."
Văn Tranh chùng xuống.
"Tiểu Z, nhà cậu thật sự không có manh mối gì sao?" Sơn Vũ Dục La lo lắng hỏi.
"....Bị cháy." Văn Tranh cười khổ: "Ba mẹ tôi nói manh mối ở trong nhà, nhưng tôi chưa kịp tìm kiếm gì, nhà đã cháy.

Mấy thứ như giấy không còn lại gì, ngoại trừ nhật ký mẹ tôi đặt ở huyền quan.

Nhưng tôi đã lật cuốn sổ đấy từ nhỏ đến lớn, trong đấy không hề có bất kỳ chữ nào nhắc đến mật mã."
Đến đây, Văn Tranh thất vọng, cũng biết mình đang làm khó người khác.
"Không sao, tôi cũng không hy vọng gì.

Anh ngủ sớm chút."
Sơn Vũ Dục La săn sóc nói: "Được tiểu Z, chúc cậu ngủ ngon."
Văn Tranh ngồi xổm tại chỗ, ngồi lâu thật lâu.
Đại Hắc không biết đói thật hay do nể mặt anh, nó ăn hết sạch dĩa thạch trái cây kia, sau đó đi vòng vòng quanh chân Văn Tranh hai vòng, ngồi chung với anh.
Lúc Văn Tranh muốn mở miệng nói chuyện mới phát hiện giọng mình khàn đặc, đứng dậy uống ly nước, xong mới nói "Đại Hắc...."
"Gra....."
Văn Tranh cười: "Đại Hắc."

"..........Grào!"
"Chắc mày chưa thấy ba mẹ tao bao giờ nhỉ." Văn Tranh cất ly, đi xuyên qua phòng khách, mở một cánh cửa chưa mở ra bao giờ "Dẫn mày đi xem."
Là một căn phòng ngủ bình thường, bên trong có một cái giường đôi lớn, rất rất lớn.
Trừ những thứ cần thiết ra, trên tầng hai của giá sách còn có cúp và giấy khen, bên cạnh là một cục rubik đen, phía dưới bàn làm việc là vài thùng giấy.
"Đây là di vật của bọn họ."
Văn Tranh bế Đại Hắc lên, nắm chân nó, chỉ vào tấm hình trên bàn, nói: "Đây là ba mẹ tao."
Tấm ảnh được chụp vào mùa thu.
Bối cảnh là một cánh rừng cam rực, một cặp vợ chồng ngọt ngào mặt đối mặt, khoảng ba mươi tuổi, đều đang cười.
Ba mẹ của Văn Tranh cũng không phải thuộc dạng xinh đẹp tuyệt trần gì, nam hơi tục tằng, nữ thì thanh lịch hơn, Văn Tranh là tập hợp của một đống gen tốt, trở thành một thanh niên cao gầy chắc nịch.
Anh lẳng lặng nhìn ảnh chụp một lát, thở dài: "Tạm biệt ông nội bà nội nào." Vừa nói vừa nắm chân Đại Hắc vẫy vẫy.
Đại Hắc: "??????"
Nó đột nhiên vùng vẫy, nhảy xuống đất, phất đuôi ra ngoài.
Văn Tranh không hề tức giận, thậm chí có cảm giác Đại Hắc cuối cùng cũng tỉnh mộng......
Tiêu hoá cả đêm, hôm sau Văn Tranh cảm thấy tốt hơn rất nhiều, cũng không thấy mất mát vì không giải được mật mã.
Bầu trời bên ngoài âm u, hệ thống quản gia nhắc nhở anh mang dù theo liên tục, Văn Tranh tìm ở huyền quan nửa ngày, mới lôi ra được một cây dù đen nhăn dúm.
"Tao đi rồi, mày ở nhà nhớ ngoan."
Đại Hắc không để ý lắc lắc đuôi.
Thời tiết oi bức, bầu không khí trong văn phòng cũng không tốt lắm, đến tận chiều sau khi lãnh đạo họp xong đứng dậy ra ngoài, mọi người mới đứng lên cử động cái eo cứng ngắc.
Văn Tranh đeo tai nghe, vẫn đang tập trung gõ chữ, thẳng đến khi cô bé thực tập kế bên đỏ mặt chọt anh, mới quay sang cho một ánh mắt.
"Cái đó, anh Tranh." (Tranh cưa cưa)
Tay Văn Tranh nổi hết cả da gà da vịt, nhưng mặt vẫn vô cảm.
"Hồi nãy chú Kim Phồn Vinh nói, cuối tuần sau anh rể họ của chú ấy mời khách, mời chúng ta đi ăn một bữa, anh đi không?"
Chú Kim Phồn Vinh.....
Văn Tranh nói: "Không đi."
"A?" Cô nhướn mày, chầm chậm nói: "Nhưng mọi người đều đi mà......"
Tầm mắt của Văn Tranh ngừng trên thẻ tên của cô —- Lý Hiểu Đình, 21 tuổi.
QUả nhiên 23 như mình gọi anh, mà 29 như Kim Phồn Vinh thì gọi chú, cũng không có gì lạ.
"Ừ, cô muốn đi thì đi." Văn Tranh quay đầu nhìn "chú" của cô nàng, thái độ tốt hơn tí "Dù sao anh rể họ của anh ta cũng có tiền."
Thấy bọn họ đang thì thầm to nhỏ gì đấy, trùm hóng hớt của văn phòng lập tức phi lại: "Hả, nói gì dị? Văn Tranh đối xử với Hiểu Đình tốt quá hén? Có phải, không?"
"........" Văn Tranh lạnh mặt, đeo tai nghe lên lại.
Chuyện anh rể họ của Kim Phồn Vinh muốn mời khách này, tự gã ta đã nói qua không dưới trăm lần, không biết tại sao đồng nghiệp cứ thích nghe gã ta tâng bốc anh rể họ gã ta như vậy.
Anh rể họ của gã ta có tiền, chứ có phải gã ta có tiền, có phải hóng hớt chuyện đồng nghiệp của mình giàu đâu, mần răng mà hào hứng dữ vậy?
Nhưng mà cuối cùng vị anh rể họ thần bí này cuối cùng cũng quyết định được ngày mời khách, Văn Tranh nghĩ thầm, thật không dễ dàng.
Chiều, lãnh đạo trở lại, còn mang theo lãnh đạo cao hơn.
Mọi người nhét hết nào trà sữa nào đồ ăn vặt nào máy uốn tóc.....vào ngăn kéo, giả vờ nghiêm túc, làm cả văn phòng chìm vào tiếng gõ chữ lạch cạch.
Lãnh đạo bự hỏi thăm công việc của mọi người một lát, mới theo lãnh đạo nhỏ hơn vào văn phòng.

Vài phút sau, lãnh đạo nhỏ hơn đi ra, mặt mày không biểu cảm gọi Văn Tranh vào trong văn phòng, nói lãnh đạo lớn muốn nói chuyện riêng với anh.
Văn Tranh gỡ tai nghe ra, cũng không hỏi nhiều.
Sau khi vào cửa, lãnh đạo lớn hơn ngồi trên ghế của lãnh đạo nhỏ hơn cười nhìn anh "Văn Tranh."
Văn Tranh dùng quân lễ chào ông.
"Đừng." Lãnh đạo lớn tự giễu nói: "Tôi đã sớm chuyển sang bàn giấy, cách quân đội ngày càng xa, hiện tại đã không thể tính là người của mấy cậu."
Văn Tranh vẫn đứng thẳng, nghiêm túc nói: "Trưởng quan mãi mãi là trưởng quan."
Lãnh đạo lớn cười ha hả, vỗ vỗ bả vai Văn Tranh: "Thả lỏng đi, cậu làm tôi cũng lo lắng theo.

Gần đây thế nào?"
"Khá tốt."
"Chuyện cậu tự cậu quyết, muốn vào biên chế, muốn đổi đơn vị hay không, cậu chỉ cần nói một tiếng là được.

Nếu cậu thấy hiện tại không vui, cứ tới tìm tôi."
Văn tranh thả lỏng vai, lãnh đạo nhỏ hơn cười đến mức lộ ra đồng điếu nhỏ "Thật sự khá tốt, đồng nghiệp uống trà sữa với nhau, nói chuyện phiếm với nhau khá nhiều.

Bầu không khí rất nhẹ nhàng."
Lãnh đạo lớn cười tươi: "Ai da, người trẻ tuổi các cậu, suốt ngày trà sữa.

Thôi, tôi cũng không quấy rầy mọi người nữa, về đi."
"Vâng."
Văn Tranh trở về chỗ ngồi dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, và tiếng nghiến răng trèo trẹo lớn đến mức đứng xa mười mét cũng nghe được của Kim Phồn Vinh.
Gã không tin được xả lên người đồng nghiệp kế bên: "Vì sao lãnh đạo lớn lại gặp riêng cậu ta? Cậu ta chỉ là nhân viên bình thường thôi mà!"
Đồng nghiệp gỡ tay gã ra: "Đừng làm loạn, lãnh đạo còn ở đây đó!"
Tới giờ tan ca, ai cũng không dám về trước, mãi đến lãnh đạo lớn và lãnh đạo nhỏ về, mới nổi lên như sủi cảo luộc trong nồi.
"Mưa lớn quá!" Có người kéo rèm ra, vừa mới mở cửa sổ ra một khoảng dài bằng cánh tay đã bị gió tạt hết hồn, ngọn gió ấy cũng thổi tung hồ sơ trên bàn đồng nghiệp nào đấy lên giữa không trung.
"Khùng hay gì mà đi mở cửa sổ!" Kim Phồn Vinh lấy dù, gió lớn cộng thêm tay cầm dù không chắc, nên gã bị mặt dù đập thẳng vào mặt.

Đồng nghiệp mở cửa sổ kia khép nép xin lỗi, sau một trận gà bay chó sủa, mọi người cũng ra về gần hết.
Văn Tranh gõ xong mớ số liệu cuối cùng, kéo tai nghe xuống, trong văn phòng chỉ còn lại mỗi anh, Kim Phồn Vinh, và Lý Hiểu Đình thực tập bên cạnh anh.
Lý Hiểu Đình đứng bên cửa sổ, mặt mày lo lắng.

Kim Phồn Vinh nói chuyện điện thoại, hình như đang bàn chuyện mời ăn với anh rể họ của mình.


Văn Tranh không có hứng, thu dọn bàn làm việc chuẩn bị ra về, trước khi bước đi còn liếc nhìn Lý Hiểu Đình một cái.
Chắc là không mang dù theo.
Nhưng đâu có liên quan gì đến anh?
Kim Phồn Vinh mới là trùm tạo mối quan hệ trong phòng, gã ta ở biệt thự cao cấp anh rể họ cho, cái người anh rể họ đã tặng chị họ cậu ta nguyên căn nhà trong lần đầu tiên gặp đấy, người như vậy mới nên là người cứu toàn văn phòng, cho dù thế nào cũng không đến phiên anh.

Văn Tranh lạnh lùng nghĩ.
Mười giây sau, Văn Tranh đã ra đến cửa chậc một tiếng.

Xoay người đi vào.
"Cầm."
Lý Hiểu Đình kinh ngạc, cầm cây dù đen Văn Tranh đưa qua, do dự nói: "Tôi....."
"Thứ hai nhớ trả lại tôi." Văn Tranh nói xong lập tức ra về.
Mặt Kim Phồn Vinh ngây ra, nửa ngày mới hoàn hồn lại được, khì khì hai tiếng với điện thoại: "Ngại quá anh rể họ, nãy em nghe không rõ lắm, ngài nói....."
***
Văn Tranh quyết đoán bước vào làn mưa to.
Anh không ghét dính mưa, trước kia đã từng huấn luyện thế này không ít lần, không thể bệnh chỉ với một lần dầm mưa được.
Hơn nữa anh thích cảm giác cảm nhận tự nhiên này, đôi khi sẽ cố tình không mang dù theo.
Bài hát trong tai nghe là bài >, anh nhẹ nhàng hát theo: "Một đời người nháy mắt qua đi, cuộc sống nào đâu có dễ dàng...."
Bước vào Ngô Đồng Viên cũ nát, tầng hai tòa nhà thứ ba, Văn Tranh người ướt dầm dề lấy chìa khoá mở cửa.
"Đại Hắc." anh gọi một tiếng, con mèo ngày thường sẽ chào đón anh, bây giờ không thấy đâu hết.
Tai nghe còn đang hát: "Trên đời này, làm gì có gì là đủ, mọi chuyện cứ tùy tâm mà sống thôi......."
Văn Tranh có dự cảm không lành.
Anh đóng cửa lại, cởi quần áo ướt đẫm ra vứt ngoài cửa, bước vào.

Cửa phòng bố mẹ anh mở toang.
Nháy mắt đó, Văn Tranh có cảm giác máu chảy ngược, trước mặt trắng xoá.
Đại Hắc ngồi xổm giữa phòng.

Thùng giấy bị mở ra, nhưng không loạn cào cào lên, thứ duy nhất bị nó lôi lên đất, chỉ có cục rubik màu đen kia.
Văn Tranh vừa thả lòng một chút, Đại Hắc đột nhiên nâng chân lên, đập xuống cục rubik —-
Rắc.
Mảnh nhỏ vương vãi đầy đất.
"F*ck!" Văn Tranh tức giận quát, vọt lại quỳ gối ấn cổ mèo! Hai mắt anh đỏ lên, tay run rẩy, cứ như không biết mình đang làm gì, thẳng đến khi bàn tay đang giơ cao sắp chạm đến đầu mèo.
"...." Văn Tranh thở dốc, khống chế mình buông tay xuống, run giọng nói: "Cút."
Đại Hắc hơi cong lưng, trốn xuống dưới chân giường, không có đi xa, cảnh giác nhìn anh.
Hai mắt dần mờ đi, Văn Tranh nhận ra anh đang khóc.
Những thứ ở lại sau trận cháy kia rất ít, sau khi gom tất cả mọi thứ lại, chỉ chất đầy hai thùng giấy kia.

Cục rubik này tốn của mẹ 3000, bởi vì dùng chất liệu mới làm, lửa không xi nhê, mới có thể may mắn thoát nạn.

Nhưng mà, mặt ngoài cục rubik cũng đen thui, không chơi được nữa.
Nhưng nó thế mà lại nát?
Khó chịu của Văn Tranh vơi bớt, một nghi vấn to đùng dần xuất hiện.
Cục rubik 3000 này không phải là lấy kim cương đập cũng không vỡ sao?
Anh lại nhớ đến điện thoại di động đáng thương của Sơn Vũ Dục La......
Văn Tranh đập đầu vào tường hai cái, cắn răng nhặt từng mảnh nhỏ lên, bỗng nhiên, tay dừng lại.
"Đại Hắc?" Anh gọi một tiếng, Đại Hắc không lại, Văn Tranh không rảnh lo mèo, đẩy mấy mảnh nhỏ khác ra, nhặt mảnh giấy nhỏ được giấu lên.
Là một tờ giấy trắng rất bình thường, giống như tờ giấy được xé đại khỏi vở hay sổ gì đấy.

Văn Tranh ngừng thở mở nó ra, bên trên là một hàng chữ nhỏ xinh đẹp, là chữ của mẹ anh.
Hậu trường nhỏ:
Đại Hắc: Không giữ thằng nhỏ kia kịp, hơi chột dạ, thôi lấy lòng một chút.

Dù sao cũng là nhân loại yếu ớt nhà hắn.
Cũng là Đại Hắc nhưng là một ngày sau: Anh ta đánh ta!!!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.