Nuôi Mèo Xong Tôi Đi Lên Đỉnh Cao Đời Người

Chương 40





Đại Vương bị nghèo từ vựng, vốn tức đến tóc dựng đứng hết cả lên, lại không nghĩ ra câu nào để phản bác, vừa nói một câu đã bị Thành Mỹ đốp về ngay, tức càng thêm tức.

Thành Mỹ đắc ý liếc hắn ta, vội vàng bỏ chạy trước khi ăn đập, vứt Đại Vương lại tức một mình.

Văn Tranh nhàm chán lên khán đài, ngồi trên hàng đầu tiên, sau lưng một vị phóng viên múa mic.

Xuyên qua anh ta, Văn Tranh thấy Đại Vương nói thì thầm to nhỏ gì đó với cô loli kia ở xa xa, vừa nói xong Đại Vương đã bị chọc tức đến mức xù lông mèo, bỗng nhiên muốn cười.

Rốt cuộc quan hệ của Đại Vương và Đại Hắc là gì? Động vật thành tinh thật sự có tồn tại à?
Hai ngày trước trên đường về nhà sau khi tan làm, anh có đi ngang qua công viên, nhìn thấy một cái cây trông khá giống phượng tím, do dự một hồi bèn đứng trước thân nó, chào nó một cái.

Hai phút sau, những gì anh nhận được là tiếng gió thổi sàn sạt, và tiếng hỏi thăm dịu dàng của một cụ ông đang chạy bộ.

"Nhóc à, nếu áp lực lớn quá thì đến bệnh viện đi......Ông nghe nói Dung thành của chúng ta có một nhóm hỗ trợ tâm lý đấy, miễn phí....."
Văn Tranh giả vờ bình tĩnh nói mình chỉ đang tập luyện, sau đó cứng người về nhà.

Anh có vô vàn cách để chứng minh suy nghĩ của mình, ví dụ nhốt Đại Hắc vào lồng sách, sau đó lên mạng xem Đại Vương có đồng thời tồn tại hay không, hoặc là lấy cái kính 3D bên gối kia lại, giấu vào chỗ Đại Hắc không lấy được.

Nhưng nếu Đại Vương thật sự không online, anh cũng không thể hỏi thẳng mặt cậu ta vì sao, mà nếu Đại Hắc biết anh nghi ngờ, không chừng bỏ nhà đi bụi luôn mãi mãi không về.

Một cú quào của Đại Hắc rất ghê gớm, cái nhà nho nhỏ của anh không có khả năng nhốt được nó, cứ thế thành hai đường thẳng song song, mãi mãi chẳng bao giờ gặp nhau.

Cho dù là Đại Vương hay Đại Hắc, có lẽ sẽ không thể gặp lại.

Lúc nghĩ đến đây, Văn Tranh không có ý muốn thử nữa, giả vờ chưa từng có gì xảy ra.

Nhưng một khi trong đầu đã có cái suy nghĩ kia, mấy hành động của Đại Vương lập tức trở nên rất thú vị.

Thiếu kiến thức thường thức, thích nhấn tùm lum thứ, hứng thú với mấy thứ có thể cử động, thích chui ngăn tủ hay rương.

Còn có, địch ý với con người.

Tám chín phần mười.

Nhìn biểu hiện của nó, hẳn đã sớm nhận ra anh trong game, còn cảm giác, ít nhất không ghét nhỉ?
Văn Tranh nghĩ một hồi, trơ mắt nhìn đồng hồ đếm ngược chảy còn ba phút, lúc này mới từ tốn đứng dậy, vòng qua mấy người bị thời gian ngưng lại, đi về phía trung tâm hội họp với mọi người.

Thành Mỹ đeo cây kiếm lớn trên lưng, xé từng trang ghi kỷ lục ra, xếp trên bãi cỏ, quỳ gối nhìn.

"Nhìn ra gì à?" Văn Tranh khom lưng hỏi.


"Ừ." Lực chú ý của Thành Mỹ tập trung trên mấy con số trên sổ, gỡ nắp bút đánh dấu, đánh dấu mấy chỗ quan trọng rồi viết lại từng dòng một "Thẻ tỉ số lúc nào cũng có hai chữ số trước và sau dấu hai chấm, em có tìm được một manh mối, là một câu nói, ý chính là bọn họ bình đẳng, nói cách khác, hai con số sau và trước dấu hai chấm là một, là một số có hai chữ số.

Cô vừa nói vừa múa bút lông đen, mới vài giây thôi mà các nét chữ dày màu đen đã lấp kín trang giấy trắng, giữa các số là dấu phẩy.

29, 13, 24, 09, 07, 14....!
Văn Tranh nhìn, mặt cũng nghiêm túc lại.

Anh đã đọc tư liệu phó bản này trước, biết đáp án cuối cùng không hề liên quan gì đến chuỗi số ba mẹ để lại.

Nhưng khi nhìn thấy hàng số này, trái tim vẫn cứ gia tốc không ngừng.

Thành Mỹ không giống người chơi bình thường, tuy cô trông có vẻ hấp tấp, nhưng thật ra rất lành nghề, cũng như có loại bình tĩnh khác hẳn vẻ bề ngoài.

Văn Tranh nhìn cô chép số lại, buột miệng hỏi: "Mật mã có hình thức như vầy, thường sẽ là mật mã loại gì?"
"Hử?" Thành Mỹ liếc anh một cái, nói: "Quy tắc có nhiều loại, chẳng hạn như cộng trừ nhân chia, phương trình, đồ thị.......Khi nãy tôi chưa tìm hết, hướng Sơn Vũ đi chắc có manh mối khác đấy."
"Không, ý tôi là" Văn Tranh nghĩ một chút: "Một chuỗi số toàn số có hai chữ số, là loại mật mã truyền thống gì?"
Thành Mỹ viết con số cuối cùng xuống, nhảy lên, cười hỏi anh: "Sao vậy Z đại, có muộn phiền và hoang mang gì à? Tôi không phải người thiết kế game, nhưng bây giờ ít ai dùng mật mã truyền thống lắm luôn? Hầu hết tất cả văn bản bằng chữ đều có thể dùng con số thay thế được, giống sách mật mã, rồi từ điểm mật mã....A Sơn Vũ đến."
Lực chú ý của cô bị dời đi rất nhanh, chỉ thấy Sơn Vũ chạy đến, mặt mày hớn hở: "Tôi tìm được quy luật rồi, là cộng! Cứ cộng hết tất cả vào là được! Tượng trưng cho cao hơn, nhanh hơn và mạnh hơn!"
"Đúng không, tôi cũng đoán thế, anh đến xem đi bản chỉnh sửa của em đi, trước dấu hai chấm và sau dấu hai chấm gộp thành một chữ số tượng trưng cho sự công bằng....."
Thời gian đếm ngược còn một phút, tiếng loa phóng thanh vang vọng toàn sân.

"Mời các vận động viên vào sân —"
Ngay lập tức, guồng máy thời gian tiếp tục quay, tất cả con người đang tạm dừng giữa sân đều cử động, một bức tranh khung cảnh thi điền kinh chợt hiện ra trước mắt mọi người.

Có trợ lý trọng tài nhìn thấy bọn họ, thổi còi, la lớn: "Ê! Mấy cô cậu đứng đó làm gì!? Tránh ra!"
"Á!" Thành Mỹ nhảy dựng lên: "Tính nhanh tính nhanh, không kịp mất, đừng có nhìn em, em ngu toán lắm."
Đại Vương không biết nãy giờ chui vào trong cái xó xỉnh nào, bỗng nhiên xuất hiện, sau lưng là một NPC.

Hắn chạy về phía mọi người: "Có người đuổi theo ta!"
Chưa đến mười giây, càng ngày càng nhiều người nhìn bọn họ, vây xung quanh họ.

Tuy mấy NPC này không nguy hiểm như BOSS zombie, nhưng ai có thể chịu nổi mình bị nhiều người vây quanh, bị mấy ánh mắt kì cục kia nhìn rồi đủ thứ lời ra tiếng vào vây xung quanh, thành thử bầu không khí lập tức trở nên vội vã.

"Người này....." "Sao vào được đây?" "Gọi bảo vệ chưa?" "Ai bên kia, chạy nhanh lên!" "Bảo vệ đến chưa? Cuộc thi sắp bắt đầu rồi......"
Đại Vương vọt vào trong, Thành Mỹ và Văn Tranh từ từ đứng dậy.

Chung quanh bức tường màu vàng kia trở thành khoảng không yên tĩnh cuối cùng của bọn họ.

Sơn Vũ gánh vác hy vọng của cả hai trên vai, ngồi xổm nhìn tờ giấy ngập mấy nét chữ to đùng của Thành Mỹ.

Văn Tranh lạnh mặc: "Tính nhanh lên, nếu mấy người này đến, bọn tôi sẽ chống cho anh."
Đại Vương lắc lắc cổ tay, Thành Mỹ rút kiếm sau lưng ta, đặt ngang trước mặt mình.

"Cố lên, bọn em tin anh!"
Mọi người:
-Cảm động quá......nhưng mà......!
-Đáp án sai là cái chắc mà?
-Phép cộng 25 số có hai chữ số.

-.....Tui hiểu rồi, đù má, tui điên luôn
-Tính ra 1041, khi nãy tôi tính thử lúc loli viết lại, bấm máy tính luôn
-Thật ra phải ra nhiêu? Z đổi quá trời số
-Một số 6 thành 9 là thêm ba, mười số 6 thành 9 là thêm 30, cho nên đáp số thật ra là....!
-999
-999
-Tôi có dự cảm không lành.

-Tôi cũng thế......!
-Tuy tôi ghét anh ta thật, nhưng không nghĩ anh ta sẽ......!
Sân Bay.

Rick giơ hai tay, hình chiếu lơ lửng trong không trung.

Chị kiểm an: "Thưa ngài, chúng tôi cần phải kiểm tra sản phẩm điện tử."
Rick: "Chờ chút, cô đợi chút."
Chị kiểm an: "Thưa ngài....hay ngài sang bên cạnh chút đi?"
Rick: "Không! Rõ ràng là đến lượt tôi mà!"
Chị kiểm an: "Thưa ngài, một là bỏ di động xuống, hoặc là cầm nó cút sang một bên, cho ngài mười giây, xin bắt đầu chọn."
Rick: "?"
Chị kiểm an: "Trước,"
Rick: "Anh ta tìm ra rồi! Anh ta muốn điền! A a a!"
Ký túc xá đại học Dung thành.

Nam sinh ăn cháo, đã đăng Weibo, bị kéo vào một cái diễn dàn nhỏ.

Trong diễn đàn toàn là người giống cậu, đều đã từng bị Sơn Vũ gạt.

Mới chớp mắt thôi, bên trong đã nhiều thêm ba mươi người.


Ban đầu bọn họ không phải ai cũng có ý định tình một đêm với Sơn Vũ, giống như nam sinh, cậu chỉ muốn gặp người thật, trò chuyện với hắn.

Sùng bái của cậu không cho phép cậu khinh nhờn nam thần.

Là Sơn Vũ dùng quá nhiều từ ngữ mờ ám nói chuyện với cậu, tiếp xúc tứ chi các thứ, mới khiến cậu đầu óc mơ màng, cứ thế gạo thành cơm.

Hôm sau lúc vừa tỉnh lại, trong lòng nam sinh còn cảm thấy ngọt ngào, cảm thấy mình vậy mà lại được nam thần yêu từ cái nhìn đầu tiên, tuyệt vời đến mức như chỉ là một giấc mộng.

Nhưng đến khi cậu phát hiện không thấy tăm hơi người đâu, số di động cũng không lưu, tin nhắn trên Weibo cũng không seen, lúc này mới dần ý thức được, mình đã bị lừa.

Thời đại này, rất nhiều người chả quan tâm đến chuyện lần đầu lần hai, nhưng trên thế giới này có hàng trăm hàng ngàn người, không phải ai cũng có thể thản nhiên giao lần đầu của mình đi một cách tuỳ tiện như thế này, hoàn toàn không quan tâm.

Nam sinh không phải, cậu rất hối hận.

Gông xiềng trói trên người đã dần đứt gãy từ khi cậu quyết định vạch trần, sau khi nói chuyện với các bạn có hoàn cảnh tương tự mình trong diễn đàn, nhận được nhiều lời an ủi của người lạ, cuối cùng cũng có thể cười nụ cười đã lâu không gặp.

Lúc này trên diễn đàn, mọi người đang xem livestream cùng nhau.

"Mọi người nói xem, anh ta sẽ tính đúng không?"
Khi đồng hồ đếm ngược còn ba mươi giây, một nam sinh nhỏ giọng hỏi.

Mọi người im lặng một hồi, một người nói: "Nếu anh ta thật sự chính là tên lừa đảo kia, vậy anh ta sẽ.

Lừa tình chỉ là một việc nhỏ đến mức chẳng đáng nhắc đến trong con đường gian lận của anh ta, thành thử mới có thể làm nhiều lần như vậy."
Trên sân điền kinh, kế bên bức tường màu vàng trong, Sơn Vũ la lớn: "Tính ra rồi!"
Đồng hồ đếm ngược biến thành 0, vô số NPC bỗng nhiên nhào về phía trước, hú hét loạn xà ngầu, như muốn nuốt chửng bọn họ.

"Sơn Vũ! Tính ra rồi thì viết đi!" Thành Mỹ hô to.

Cây kiếm to trong tay cô đột nhiên phát sáng, từ từ co lại, biến thành một cái hộp màu đen.

Văn Tranh triệu hồi cây thước ra, Đại Vương tay không lắc lắc cổ.

Sơn Vũ lưng mang hy vọng của mọi người, nhấc tay, viết ba con số lớn xuống bức tường chắn màu vàng —- [999]
Một tiếng vỡ vụn trong trẻo vang lên, thế giới tạm dừng lần thứ hai, hắn ta hào hứng xoay người: "Đúng rồi! 999, tượng trưng cho vô hạn, không thoả mãn với thực tại, mãi mãi theo đuổi sức mạnh! Nhanh lên, mau vào, lấy bịch thuốc của nam chính....."
"Tiểu Z?"
Hắn đã chạy vào chỗ ngoặc tối đen trong hậu trường, nghiêng đầu mới phát hiện Văn Tranh hay Đại Vương đều không chạy theo.

Xoay người, thấy cả hai đang đứng trên thảm cỏ xanh rì, mặt mày lạnh lùng.

Ánh nắng vàng ấm áp bao phủ cả hai, giống như hai vị thần lạnh lùng hiện thế.

Sơn Vũ bỗng nhiên rùng mình.

Thành Mỹ chạy được một nửa, thấy Sơn Vũ ngừng lại, cũng quay đầu nhìn: "Hai anh sao thế? Tới đây đi? Ngoài ngoải có vấn đề gì à?"
Văn Tranh chỉ tờ giấy bị người khác giẫm nát bấy trên đất: "Anh ta tính sai rồi."
"Cái gì?" Thành Mỹ ngạc nhiên, chạy qua cầm tờ giấy lên: "Sao sai được, cửa mở luôn rồi mà...."
Cô cầm cây bút lên, tính tính, sau đó ngẩn người.

"Là thật.

Ra 1041.....chẳng nhẽ chúng ta thất bại rồi?"
Văn Tranh không đáp, chỉ yên lặng nhìn Sơn Vũ, bỗng nhiên nở nụ cười lạnh lẽo: "Không, chúng ta thành công, bởi vì có một kẻ gian lận.....có thể sửa chữa mọi sai lầm.

Đúng không, ngài Hồng Chấn Vũ?"
Tim Sơn Vũ đập bình bịch.

Máu xông lên não, giống như muốn khiến cả người hắn nổ tung.

Trong ánh nắng, ánh mắt của Văn Tranh cứ như muốn đẩy hắn vào tường.

Đại Vương không thèm quan tâm, giống như cậu ta đã chả quan tâm vấn đề này ngay từ đầu, còn Thành Mỹ là giật mình, trong mắt không có chút tiếc nuối gì, còn có chút chán ghét.

Tại sao?
Sai ở đâu?
Văn Tranh làm sao lại có thể biết tên thật của anh?
Con số anh tính ra sao có thể sai? Rõ ràng anh đã học thuộc rất kỹ ở nhà — sai?
Sơn Vũ bỗng nhiên hoảng sợ: "Cậu hãm hại tôi!?"
Văn Tranh: "Áp tội lên người vô tội, mới là hãm hại.

Anh vô tội à? 999 của anh, tính làm sao ra vậy?"
".....Vốn dĩ là 999, chắc do Thành Mỹ tính sai rồi ấy chứ, không, không phải cô ấy, là tôi tính sai, đúng đúng, là tôi không cẩn thận tính sai, tính nhẩm thật sự rất khó, chó ngáp phải ruồi mà thôi...." Trán hắn túa mồ hôi lạnh, đầu óc quay với tốc độ ánh sáng, sai ở đâu? Sao sai? Cậu ta biết bao nhiêu thứ rồi? Sẽ bị báo cáo sao?
"Anh nói, anh dùng mấy con số sai ngay từ đầu chúng tôi cung cấp, tính phép tính đã được định sẵn là sai ngay từ đầu, cuối cùng trùng hợp tính ra đáp án chính xác?" Văn Tranh lạnh lùng: "Mọi người sẽ tin à?"
"......" Sơn Vũ há miệng mấy lần, lại ngậm lại.

Không thể trả lời.

Ánh mắt Thành Mỹ nhìn anh không còn giống ban đầu nữa.

Không có chứng cứ.


Chỉ cần chắc chắn anh tính sai, bọn họ sẽ không thể làm gì anh.

Nói nhiều, sai nhiều.

Về nhà thu dọn đã, người đại diện sẽ giúp anh, anh là steamer một tháng kiếm được mười vạn, tiền đồ vô lượng.

Kênh livestream sẽ không bỏ tôi.

"tích tích tích —" Bên tai đột nhiên vang lên tiếng cảnh báo huyết áp, nhắc nhở cơ thể của anh có vấn đề, gương mặt trắng đen đan xen của anh lập tức xuất hiện biểu cảm vui mừng.

Còn có thể offline, có chuyện gì sau này rồi nói, hiện tại anh còn có thể offline!
Sau khi choáng váng ngắn ngủi qua đi, anh đột nhiên bật dậy, cổ họng ngứa râm ran, dạ dày truyền đến cảm giác đau đớn do co bóp quá độ.

Sơn Vũ nhảy dựng lên, đỡ tường, nghiêng ngả vọt đến trước máy tính bàn.

Màn hình bên trái là giao diện phòng livestream của hắn, bên phải là Weibo.

Bởi vì tình hình hiện tại vừa nhìn đã hiểu, cho nên mấy chữ không thể trốn tránh chui thẳng vào mắt hắn.

Yết hầu Sơn Vũ như bị ai đó bóp chặt, hô hấp cũng khó khăn.

Sao lại vậy? Tại sao lại đột nhiên như vậy!
Trang chủ của hắn, đột nhiên biến thành nơi chửi rủa, lên án công khai, từng hàng từng dòng xuất hiện.

Giang cư mận A: Offline? Chột dạ? Vốn còn đang do dự, thấy cái phản ứng của anh ta, ôi bằng chứng rõ như ban ngày
Giang cư mận B: Buồn ói quá, con mẹ nó anh ta còn là người hả
Giang cư mận C: Link [Thông báo cảnh tỉnh], lươn cưng, chú của cưng đã bị bắt rồi.

Giang cư mận D: Anh thành công đá văng mặt của Trung Quốc chúng ta rồi đấy, tôi vừa tưởng tượng thôi đã tức đến mức run rẩy, làm sao loại cặn bã thế này lại có thể tồn tại trên đời được vậy, mất mặt hết trước mặt người Liên Minh, lướt mạng xã hội nước ngoài mà hận đến mức không thể chôn bà nó con lươn này vào bùn
Giang cư mận E: Con chó lươn lẹo, fans mày bùng nổ rồi kìa, đang offline à? Thấy chưa? Có muốn bọn này gom tiền rồi xx mày vài lần không?
...!
Bàn tay của Sơn Vũ run lẩy bẩy, vội vã đóng web.

Mồ hôi chảy ra, vừa lạnh lẽo vừa nhớp nháp.

Tầm mắt chuyển sang bên phải, phòng livestream của anh càng ngày càng điên khùng
-Quay lại
-Đoạn ngắn này tôi có quay lại, ai cần ib tôi
-Có hoàn tiền được không? Kênh livestream Ái Miêu có thể trả tiền tôi donate lại được không?
-Thích anh 5 năm, hôm nay mới tỉnh, là do mắt tôi mù, thằng lừa đảo ghê tởm
-Thằng lừa đảo
-Thằng lừa đảo thằng lừa đảo thằng lừa đảo
.....!
Cốc cốc cốc.

Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.

Sơn Vũ sợ đến mức hét lên, ghế dựa trượt ra, ngồi bệt luôn xuống đất.

Ai?
Lúc này, ai đến tìm anh?
Fans anh từng hẹn? Hàng xóm trên lầu? Người đại diện?
Hắn ổn định hô hấp của mình, lấy khăn giấy lau mồ hôi trên đầu, ép bản thân mình bình tĩnh lại.

Anh còn có người thân, còn công ty.

Hơn nữa anh là công dân của Trung Quốc, chỉ là một game của Liên Minh, cho dù báo cáo xuyên quốc gia thì có chuyện gì có thể xảy ra chứ?
Cứ giả vờ nói vì muốn fans có trải nghiệm tốt hơn khi xem livestream, còn chuyện hẹn fans kia, là do fans cứ bám lấy anh, đều đã là người trưởng thành, này có gì đâu.

Chậc, bình tịnh, bình tĩnh.

Sơn Vũ Dục La nhấc bàn chân nặng như chì của mình đến cạnh cửa, lặng lẽ mở ra một cái khe nhỏ.

Một người xa lạ giơ tờ giấy lên trước mặt hắn: "Mở cửa, cảnh sát đây!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.