Dương Hà vốn đang đi loanh quanh không mục đích, nghe thấy hai cô bé này thì thầm to nhỏ mấy từ ngữ không tốt nên mới dừng chân.
Hắn nhạy cảm với tiếng động từ nhỏ, cho nên dù Ngọt Như Đường và Sả Chanh dùng âm lượng rất nhỏ để nói chuyện, hắn vẫn nghe rõ mồm một từng câu từng chữ.
Hai streamer này muốn hại người khác.
Hắn cũng không nghe ra những nhân vật được bọn họ nhắc đến là ai, chỉ nghe loáng thoáng cái gì mà Đại rồi Ngọc Trai.
Hắn vừa cảm thán giới streamer bây giờ, vừa đi một vòng, cuối cùng tìm được một cậu mập có vẻ dễ nói chuyện, hỏi xem cậu ta có biết Z đại với Ngọc Trai không.
Hắn cố tình nói không rõ chữ Z, nhưng cậu mập vừa nghe đã hiểu, cậu ta chỉ về phía bàn ăn: “Người anh em, bốn người bên kia, người tóc dài đang ăn bánh ngọt là Ngọc Trai, còn người mặc quần đen là Z đại.”
Lần này Dương Hà nghe rõ rồi, là Z.
Hắn lịch sự cảm ơn, sau đó đi lại gần Z đại với Ngọc Trai. Dương Hà đứng im, suy nghĩ nên nó chuyện có người muốn hãm hại cả hai với Z và Ngọc Trai thế nào.
Không ngờ hắn chỉ mới nhìn có hai lần, người đàn ông tóc dài kia đã nhạy bén quay đầu, hai mắt đâm thẳng về phía hắn.
Dương Hà hết hồn, tim đập thình thịch một hồi mới từ tốn cười với Ngọc Trai, bày tỏ rằng mình không có ác ý.
Nhưng nụ cười của hắn chưa được bao lâu đã tắt, bởi vì nhớ có rất nhiều người không chịu nổi gương mặt hiện giờ của hắn, lần nào cười cũng rất đáng sợ, không biết đối phương có cho rằng hắn đang thách thức hay không….
Nhưng người đàn ông tóc dài kia có vẻ nhận được ý tốt của hắn, quay đầu nói vài câu với người bên cạnh, sau đó bốn người đồng loạt đi về phía hắn.
Rất đẹp trai, ai cũng có nét đẹp riêng.
Dương Hà đột nhiên nghĩ, đứng giữa bọn họ, có phải hắn còn chẳng có tư cách làm phông nền hay không?
“Anh là?” Đặng Phác Ngọc ăn một mớ đồ ngọt, tâm trạng đã tốt lên rất nhiều. Cậu cười híp mắt hỏi.
“Tôi là Dương Hà.” Dương Hà nói.
“A!” Đặng Phác Ngọc là người duy nhất đã đọc bách khoa toàn thư streamer trong cả bốn, nghe vậy bèn tròn mắt, sùng bái nói: “Dương Hà! Không ngờ anh là Dương Hà! Giọng anh hay quá đi! Không hổ là nam streamer được nhiều cô gái yêu thích nhất —”
Chưa đợi Dương Hà cười khổ phản bác, cậu ta đã ân cần giơ một chiếc cupcake mày hồng lên, cao giọng nói: “Mời anh ăn nè! Cái cuối cùng đó! Mấy cái bóng màu hồng ở trên là kẹo dẻo vị bánh tart trứng, vừa vào miệng là tan ngay, này muốn làm được là phải dùng đến công nghệ nấu ăn phân tử mới á, em đi học nấu ăn một tuần liền, mà cái máy làm món này chỉ mới thấy từ xa thôi, rất rất mắc luôn!”
Cái cupcake này, khi nãy Đặng Phác Ngọc đã xổ cả tràng dài phổ cập kiến thức cho cả bọn bởi vì chỉ còn có một cái, Văn Tranh cứ nghĩ cậu ta sẽ ăn, không thì lấy đi nịnh Bách Sương hay gì đấy.
Ai dè đột nhiên xuất hiện một Dương Hà, làm cậu ta nhanh chóng đổi mục tiêu.
Đặng Phác Ngọc đỏ cả mặt, lắp bắp: “Anh, anh muốn ăn thì để em nướng.”
“Cục cưng Tiểu Ngọc tuyệt quá, anh đợi em đó nha ~”
Văn Tranh và Bắc Tư Ninh đồng thời lùi về sau một bước, nhích xa hai thằng đàn ông không biết có quan hệ gì kia.
Ngấy quá.
Dương Hà nhận bánh, cảm động vô cùng.
Mấy lời định nói của hắn vòng vo nơi đầu lưỡi một hồi, cuối cùng hắn trịnh trọng gọi tên từng người một.
“Cho nên, ngươi muốn nói gì?” Bắc Tư Ninh nhận bánh dâu Văn Tranh lấy cho mình, vừa ăn vừa hỏi, đôi môi bị kem nhuộm trắng, khiến vẻ ngoài của hắn gần gũi hơn một tí.
Dương Hà thấy cả bốn đều dễ mói chuyện, cho nên dứt khoát nói thẳng tất cả những gì mình nghe được khi nãy.
“Mọi người phải cẩn thận đấy.” Hắn lo lắng dặn dò.
Văn Tranh nhìn Bắc Tư Ninh, Bắc Tư Ninh lại nhìn Văn Tranh, trên môi cả hai là nụ cười “quá mệt mõi với cuộc sống” rồi bảo Dương Hà không cần lo.
Dương Hà nghe vậy bèn yên tâm hơn rất nhiều, nói thêm mấy câu nữa cũng cầm bánh rời đi.
“Xem ra, cái giới streamer này của mấy cậu cũng đặc sắc lắm đấy chứ.” Bách Sương cười híp mắt đu lên người Đặng Phác Ngọc, trông hệt như gấu koala bám trên cây. Đặng Phác Ngọc lập tức đỏ mặt, lắp bắp: “Không sao, đánh nhau trong game cũng vui lắm….”
“Hả?” Tiếng hả vừa rồi của Bách Sương đậm mùi thất vọng, Đặng Phác Ngọc vội vàng nói: “Rất đặc sắc luôn, em kể anh nghe thêm mấy cái!”
…
Văn Tranh và Bắc Tư Ninh im lặng rời khỏi hai người bọn họ.
Hội trường này có khu lộ thiên, chẳng qua thời tiết này không ai muốn ra ngoài mà thôi. Văn Tranh dẫn Bắc Tư Ninh đến kế bên cửa sổ, thấy hắn có vẻ muốn nhìn bên ngoài bèn giơ tay “dùng bạo lực mở cửa” bẻ gãy khóa cửa sổ, lúng túng đẩy đầu Bắc Tư Ninh ra ngoài lúc người khác không chú ý.
“Rốt cuộc hai người họ có quan hệ gì?” Bắc Tư Ninh khó hiểu hỏi. Hắn đưa tay chỉnh lại mái tóc bị gió thổi rối.
Văn Tranh: “Tôi cũng không biết.” Anh dừng một chút rồi nói tiếp: “Tiểu Ngọc đang theo đuổi Bách Sương, nhưng Bách Sương vẫn còn đắn đo rất nhiều.”
Bắc Tư Ninh khinh thường, trong mắt xuất hiện chút lạnh lùng, nhưng đang phản chiếu lại ánh trăng sáng trên trời cao: “Đắn đo gì chứ? Nói đại là ích kỷ đi, không thì cũng cảm thấy đối phương sẽ ích kỷ mà thôi.”
Văn Tranh cũng bất ngờ khi nghe hắn nói thế, bình tĩnh nhìn hắn: “Cũng không nhất định. Anh chưa đắn đo bao giờ à?”
Gió đêm thổi nhẹ, giọng Bắc Tư Ninh đều đều, nhưng lại như châu ngọc rơi xuống dĩa, một chín một mười với Dương Hà. Hắn nói: “Chuyện gì cũng thế. Phải thử mới biết kết quả. Chỉ mãi đắn đo chứ không bươc, cuối cùng lại dã tràng se cát thôi.”
Ngọc Thụy: Châu ngọc rơi xuống dĩa (珠玉落盘) là thành ngữ nha, ý chỉ giọng nói hay á. Còn Dã Tràng se cát (竹篮打水) câu này thật ra không phải Dã Tràng xe cát mà là giỏ trúc múc nước, mình chuyển sang Dã Tràng xe cát cho nó thuần Việt hơn, ý chỉ con người công làm việc gì đó nhưng cuối cùng lại vô ích)
Đầu Văn Tranh loạn cào cào hết cả lên, cố gắng hít vài hơi thật sâu để đầu anh bình tĩnh lại.
Anh và Bách Sương cùng một loại người. Các loại quan hệ rồi hậu quả, đều biến thành dây trói chặt anh theo thời gian, cuối cùng nhốt anh vào một chiếc hộp thủy tinh.
Lãnh đạo lớn nói anh quá cứng nhắc, đây là sự thật, và nó cũng không phải ước ao của anh.
Nếu không sống cứng nhắc như vậy, vậy anh phải sống thế nào đây?
Văn Tranh nghĩ, có lẽ việc đầu tiên anh làm sẽ là cột cho Vương Ngọc Trai một chiếc đuôi ngựa.
Anh muốn làm thế lâu lắm rồi.
“Ấy, Z đại!”
Bỗng một cái đầu ló ra khỏi rèm cửa sổ, mỉm cười nhìn cả hai: “Sao lại trốn ra đây? Tâm sự à?”
“….” Văn Tranh tranh thủ lúc anh ta không chú ý, vứt cái khúc cửa sổ anh làm gãy vào bụi cỏ.
Người đến là người đại diện, là người ký hợp đồng livestream với anh.
Người đại diện của kênh livestream Ái Miêu hiển nhiên không giống người đại diện của giới giải trí, một người đại diện có thể có tận mấy trăm streamer, và ngày nào họ cũng đau đầu đủ mọi vấn đề, nhiều nhất là vấn đề kiểm duyệt. Ví dụ một streamer nào đó mặc đồ hở quá..
Nhưng người đại diện vẫn rất tận tâm với các streamer dưới trướng mình, gần đây Văn Tranh để anh ta nở mày nở mặt ở công ty, hiển nhiên anh ta sẽ vui vẻ khi nhìn thấy Văn Tranh rồi.
Cả hai nói chuyện, Bắc Tư Ninh đôi khi cũng chêm vào vài câu, người đại diện lúc này mới chú ý đến Bắc Tư Ninh, hai mắt anh ta sáng rỡ, vội vàng chụp tay hắn lắc lắc: “Chào cậu chào cậu! Cậu là Ngọc Trai đúng không! Cậu nổi tiếng quá mà, có muốn ký hợp đồng livestream với bọn tôi không? Không chơi game cũng không sao, livestream ngủ cũng được.”
“….” Bắc Tư Ninh rút tay về, sợ hãi nghĩ, đám phàm phu tục tử mấy người mà cũng xứng nhìn thấy ta lúc ngủ à!?
Sau khi người đại diện nói nhảm xong bèn nói cho bọn họ một tin.
“Lát nữa MC sẽ nói hành trình ngày mai của các cậu.”
Văn Tranh nghiêm túc lắm nghe.
“Mai sẽ quay ở công viên giải trí, nhưng không livestream. Vốn định quay cảnh mấy cậu chơi vui vẻ, nhưng sau công ty lại quyết định biến nó thành gameshow, nghe bảo là để cho nó kịch tích hơn, cho nên sẽ thêm vài tình tiết và mục đối kháng.
Không lâu sau, MC trên sân khấu quả thật tuyên bố quy tắc.
“….Lấy gia tộc làm đơn vị, ai không có gia tộc có thể thành lập gia tộc tạm thời, một nhóm bốn đến năm người, được quyền tự sắp xếp các trò chơi. Mỗi khi hoàn thành một hạng mục được cộng một điểm, cuối ngày tổ nào nhiều điểm nhất, sẽ được cộng điểm thưởng vào vữa tiệc ngày mai….”
Phải, gia tộc Đại Vương có đất dụng võ rồi.
Nửa tiếng sau.
Bách Sương: “Uả!? Rõ ràng là Đại Vương Phụ, mắc gì lại thành Đại Vương Ba!?”
Ngọc Thụy: Anh Bác Sương giãy đành đạch là vì chữ Đại Vương Ba đọc giống Đại Vương Bát nha. Chương 48 mình có nói về từ này rồi đó.
Bắc Tư Ninh lạnh mặt: “Ta không có phụ thân nào như vậy.”
“Văn Tranh chỉ đơn giản là đang công báo tư thù.” Bách Sương bĩu môi: “Tôi ủng hộ gọi em ấy là Đại Vương Phi.”
“!” Văn Tranh tung người cho Bách Sương một đạp, nhưng vành tai đỏ ửng đã bị Bắc Tư Ninh nhìn thấy.
“Khụ.” Cuối cùng Bắc Tư Ninh cũng lên tiếng: “Thế, Văn Tranh tên Đại Đầu Bếp, Bách Sương là Đại Thị Vệ, Tiểu Ngọc…..”
Đặng Phác Ngọc mong đợi nhìn hắn, cuối cùng lại nghe hắn trả lời: “Tiểu Ngọc là Đại Nha Hoàn.”
Đặng Phác Ngọc: Ủa gì dạ??? Ủa???????
Mấy nhóm khác đã bắt đầu tìm hiểu các hạng mục rồi bàn bạc kế hoạch hôm sau, chỉ có bọn họ đứng đây cãi vã danh hiệu của bản thân, vài phút sau MC lên tiếng thông báo hết thời gian bàn bạc, bắt đầu đăng ký nhóm, Văn Tranh không muốn phải chen chúc, cho nên đứng cuối cùng. Lúc quay đầu nhìn vòng vòng, anh vô tình nhìn thấy Dương Hà một thân một mình trong góc khuất.
Anh đã nhờ Wendy giải quyết vài chuyện, mấy đứa ngu si trong gia tộc Hiên Viên quả thật không có miếng uy hiếp nào với cả bọn, nhưng này không thể không kể công lao của Dương Hà. Nếu như anh thật sự chỉ là một streamer không quyền không thế, phía sau không có mấy người bạn giống Wendy với Bách Sương, sợ rằng mấy chuyện gia tộc Hiên Viên làm thật sự có thể khiến anh thân bại danh liệt.
“Anh không có nhóm à?” Văn Tranh đi lại góc tối, dựa vào khoảng tường kế bên Dương Hà.
Dương Hà có vẻ rất kinh ngạc, lại lơ đễnh cười cười: “Mánh lới hút fans thôi, không tham gia cũng không sao, tôi còn có thể ít lên camera hơn.”
“Mặt anh.” Văn Tranh nhìn chằm chằm hắn: “Là chuyện thế nào?”
Dương Hà im lặng một chốc mới nói: “Phẫu thuật thẩm mỹ thất bại.”
Hắn thuộc tuýp người có cơ địa dễ lên sẹo, chỉ cần tiêm thôi cũng sẽ để lại sẹo trên da. Sau khi mặt thật bị phanh phui, Dương Hà từng sốc đến mức muốn đi phẫu thuật thẩm mỹ, tuy bác sĩ đã cảnh báo trước hậu quả nghiêm trọng với hắn, nhưng hắn như bị điên, quyết định tìm mấy bệnh viện chui trái phép vì bệnh viện đàng hoàng không chịu làm cho hắn, cứ như có thù oán gì đấy với gương mặt của chính bản thân hắn vậy.
Kết quả cuối cùng y như những gì bác sĩ nói, không có phép mầu nào, mặt hắn toàn sẹo là sẹo, còn xấu hơn gương mặt khi xưa của hắn nữa.
Dương Hà thản nhiên nói: “Tinh thần của tôi khoảng thời gian ấy thật sự không tốt bây giờ ngẫm lại, ngay cả trí nhớ về khi ấy cũng rất mơ hồ. Ngày nào cũng chú ý đến mấy lời chế giễu mình trên mạng.”
Hắn cười: “May là về sau tôi cũng tỉnh ra.”
Văn Tranh biết, anh không khuyên được gì, chỉ nói: “Anh đẹp hơn mấy người Ngọt Như Đường.”
Dương Hà dở khóc dở cười: “Cảm ơn.”
“Muốn gia nhập gia tộc bọn ta không?” Bắc Tư Ninh đột nhiên xuất hiện sau lưng cả hai: “Ta có thể phong ngươi thành Đại Xa Phu.”
Dương Hà: “….Cảm ơn nhiều.”
***
Gia tộc Đại Vương nóng hổi vừa thổi vừa nghe, lúc đăng ký còn chọc cho nhân viên một trận cười đã đời.
Bắc Tư Ninh bị người ta cười làm cho không vui, hung hăng trợn mắt nhìn mấy người kia tận mấy lần, nhưng khi nhận tờ giấy đăng ký lại rất vui.
“Muốn thắng đến thế?” Văn Tranh bất ngờ hỏi hắn.
“Hừ.” Bắc Tư Ninh nhét giấy vào ống tay áo rộng cùa mình: “Chẳng qua ta không thích thua mà thôi.”
Vốn Văn Tranh không có chút hứng thú gì với vụ này, anh tính qua loa cho xong chuyện, ai dè sau khi nghe Bắc Tư Ninh nói thé, bỗng thấy hồi hộp lạ thường.
Về phòng mở điện thoại lên, anh bắt đầu tìm kiếm thông tin khu vui chơi giải trí vô hạn của Nhạc thành.
“Cũng không có bao nhiêu hạng mục.” Văn Tranh đã coi xong mà Bắc Tư Ninh vẫn chưa cởi hết quần áo. Lúc anh ngẩng đầu, đối phương chỉ vừa cởi đai áo, áo khoác trượt thẳng xuống, lộ ra bờ lưng rộng.
“….” Văn Tranh đột nhiên quên mắt mình tính nói gì, đến tận khi Bắc Tư Ninh nghi ngờ quay đầu lại mới tỉnh.
“Ừ, nói chung là rất dễ.” Anh cúi đầu bấm điện thoại, không nhìn Bắc Tư Ninh thay đồ nữa.
Mèo tinh quả thật được ông trời yêu thương, cơ thể hiện giờ của Văn Tranh là do anh trải qua muôn ngàn đắng cay mới có được, cho dù đã giải ngũ, nhưng ngày nào cũng luyện tập. Nhưng mèo tinh không hề giống anh, hắn ngủ cả ngày, ăn không ngồi rồi, đôi khi chạy hóng gió với anh một trận cũng tim không thở gấp hay tim đập mạnh, quả thật không hề giống với kết quả đạt được qua một quá trình rèn luyện dài đằng đẵng.
Nhưng con mèo tinh lười biếng này, lại có cơ thể quá đẹp mắt.
Trong lúc anh suy nghĩ bậy bạ, Bắc Tư Ninh đã cởi quần áo xong rồi vào nhà tắm. Tiếng nước lộp bộp vang lên, Văn Tranh vừa đọc bài thơ không được tức giận vừa nhặt quần áo rơi vãi dưới đấy cho hắn.
Tôi mà là Đại Đầu Bếp? Có mà Đại Nha Hoàn thì có.
Văn Tranh treo mấy món đắt tiền lên, chết lặng nghĩ, nuôi mèo thật khó.
Sao khi phác thảo đơn giản những gì cần làm ngày mai thì điện thoại anh reo. Anh nhìn thông tin liên lạc, là sư phụ đã lâu không liên lạc với anh.
Lại phải coi mắt?
Văn Tranh không vui, cho nên giọng cũng không tốt, vừa bắt máy đã a lô.
Sư phụ bên kia răn dạy anh mấy câu mới vào vấn đề khiến Văn Tranh bất ngờ.
“Muốn lấy máu? Nhưng con không có ở Dung thành.”
Mai là chủ nhật, đúng là ngày lấy máu, nhưng anh đã xin nghỉ tuần này, nói khi nào anh về sẽ đến. Không ngờ lại cần gấp đến thế, nhất định phải đúng kế hoạch.
Sư phụ nói: “Lần trước do cơ thể con không ổn, đã ngừng một tuần, tuần này phải đẩy nhanh tốc độ, làm phiền con một chút.”
Văn Tranh thấy hơi phiền: “Con đang ở Nhạc thành.”
“Ta biết.” Sư phụ tốt tính nói: “Bọn ta sẽ phối hợp với con mà. Nhạc thành cũng có sở nghiên cứu, viện trưởng hiện tại là sư huynh cũ của ta, ta đã báo trước với hắn. Sáng mai con cứ qua, trình tự giống y chang như ở Dung thành, con không cần lo.”
Bàn tay nắm điện thoại của anh cứ buông lỏng ra rồi lại siết chặt, hồi sau mới thở dài, tim đập càng ngày càng nhanh.
Sư phụ: “Tiểu Tranh? Thế nào, không được à, chiều cũng được, không quá ba giờ chiều là được….”
“Không cần.” Văn Tranh ngắt ngang ông: “Sáng được rồi, tám giờ.”
“Ừ, cực cho con rồi, chờ khi nào con về, sư phụ nấu bánh thịt bò con thích nhất cho con.”
Văn Tranh cúp điện thoại, suy nghĩ lung tung, nhớ lại tâm trạng thấp thỏm lo âu ngày đầu tiên anh được sư phụ đón về nhà.
Ngày hôm ấy sư phụ cũng vào bếp nấu món bánh thịt bò ấy, nghe nói đây là món trở trường của ông.
Sư phụ có tài nấu nướng đến vậy, hiển nhiên rất tin món bánh thịt bò này của mình, mặt mày mong chờ nhìn Văn Tranh.
Thật ra Văn Tranh không hề thích mùi kia, nhưng người trước mặt là sư phụ lạ hoắc chứ không phải ba mẹ để anh có thể làm nũng. Kết quả trong ánh nắng buổi sớm, khi ánh mặt trời loang lổ trên chiếc bàn gỗ, Văn Tranh xấu hổ cười rồi nói xạo.
“Ngon lắm….cảm ơn sư phụ.”
…
“Văn Tranh?” Bắc Tư Ninh đạp nước ra ngoài, tiện tay ném khăn lông xuống đất để lau chân.
Văn Tranh lấy lại tinh thần, thấy hắn đã mặc áo choàng tắm, không biết tại sao không cảm thấy thất vọng mà lại thở phào nhẹ nhõm.
Anh nói: “Đúng rồi, sáng mai tôi có chút việc, trưa mới có thể đi với mọi người được.”
“Chuyện gì?” Bắc Tư Ninh cau mày, cúi đầu nhìn anh.
Văn Tranh dời mắt: “Không phải chuyện lớn, ang đừng quan tâm, mai đi chung với Tiểu Ngọc đi.”
“…..” Bắc Tư Ninh ồ một tiếng, hai mắt vẫn dán cứng ngắc trên người Văn Tranh, không biết có nghe anh nói gì không.