Nuôi Mèo Xong Tôi Đi Lên Đỉnh Cao Đời Người

Chương 57



“Ta giỏi đàn hơn.” Bắc Tư Ninh và Văn Tranh đi xuyên qua đám đông, mèo khen mèo dài đuôi nói: “Mặc dù vẽ tranh hay viết chữ cũng giỏi, nhưng đàn là giỏi nhất.”

Văn Tranh bó tay: “Anh nói tám lần rồi, hôm qua cũng đã tra nát trên mạng, cửa hàng nhạc cụ không bán đàn cổ. Anh đàn được đàn tranh không?”

“Không thể.” Bắc Tư Ninh bực mình “Đàn tranh và đàn cổ có thể giống nhau à?”

Hai người bước vào trung tâm thương mại, quen đường lên tầng hai, Văn Tranh cởi khăn quàng xuống.

“Vậy hết cách, đợi lát nữa dắt anh đi chọn giấy bút với mực, mua cho anh loại đắt nhất.”

“Hừm.” Bắc Tư Ninh hơi hài lòng, nghĩ một chốc đành đồng ý, còn nói thêm: “Quần áo cửa hàng này cũng chỉ trung bình……”

Văn Tranh vừa đẩy cửa cửa hàng nhà người ta, anh vội dùng mắt bảo hắn đừng nói bậy bạ, Bắc Tư Ninh chỉ đành ngoan ngoãn im miệng, vào trong với anh, quan sát cửa hàng nhỏ mới đến cách đây một hôm.

“?” Hai người đồng thời ngạc nhiên, chuyện gì đây, đi nhầm à? Sao khác hoàn toàn lần trước vậy?

Chuông cửa vang lên, nhân viên trong cửa hàng hình như đang bận bịu gì đó, lúc này mới vội vàng đi ra, luôn miệng xin lỗi: “Xin lỗi ạ, xin hỏi muốn xem…….a!”

Nữ nhân viên buộc tóc đuôi ngựa hét lên.

Văn Tranh và Bắc Tư Ninh hết hồn, cả hai đều lùi về sau một bước.

“A a a ——-” Nữ nhân viên như muốn nhét hai tay vào miệng, thất hồn lạc phách đi vào trong “A a a ……”

“???”

Chưa đến hai giây sau, bên trong vang lên tiếng đồ đạc rơi đổ, còn có một mớ tiếng la hét muốn kìm lắm nhưng không kìm được, rối loạn một hồi, mới có một người bình thường đi ra, trên mặt là nụ cười hưng phấn: “Chàng thơ! Chàng thơ của em!”

Ngọc Thụy: Chỗ này là (缪斯) có nghĩa là thần Muse trong Hy Lạp, dịch ra là nàng thơ.

Mấy nhân viên cửa hàng còn lại theo sau cô nàng, ai cũng hai mắt rưng rưng, Văn Tranh thấy quen mắt lắm, dù sao cũng mới gặp hôm bữa.

Cô gái hú hét câu chàng thơ ấy mới là người lạ nhất, rất nhanh cô nàng đã tự giới thiệu mình là chủ cửa hàng.

“Lần trước hai anh đến mua quần áo tôi không có ở trong cửa hàng, hối hận đến mức muốn đập đầu vào tàu hũ tự tử cho rồi! Sau đó lên Weibo thấy anh Vương mặc đồ của cửa hàng tôi đi tiệc, quá đẹp, quả thật quá đẹp! Nháy mắt đó linh cảm tôi tuôn ra như suối, từ khuya hôm đó đến giờ chưa ngủ lần nào!”

“…….Vậy không tốt lắm, hay cô ngủ một lát đi.” Văn Tranh nói.

“Tôi luôn muốn liên lạc với hai anh, hoàn tiền bộ “Bầu Trời Sao” kia.” Mặt chủ cửa hàng đỏ bừng, “Anh Vương bận nó, tôi còn muốn đưa tiền cho anh chứ đừng nói thu tiền anh nữa á.”

“……..cực cho cô rồi.”

Hèn gì lần trước đến toàn đồ nữ, khác lạ hôm nay thấy, thì ra là đổi hết thành đồ nam, màu cũng trầm hơn.

Văn Tranh nhìn một vòng không thấy mấy bộ đồ này khác nhau chỗ nào, nên chỉ vẫy tay bảo Bắc Tư Ninh tự chọn. Còn anh lại ngẩn người dựa cửa.

Tối qua ngủ không ngon nên hôm nay hơi buồn ngủ. Bắc Tư Ninh quả là một chú mèo tinh thần kì, nghi ngờ này còn chưa tìm ra đáp án đã đập nghi ngờ khác vào mặt anh.

Tại sao biết cầm kỳ thi họa? Hắn ta còn biết cái gì nữa? Hắn ta thật sự là mèo tinh sao?

Thừa dịp Bắc Tư Ninh bị các “nha hoàn” vây quanh, anh gọi video cho nhóc tóc vàng, đầu dây bên kia bắt máy ngay lập tức, cứ như cậu chàng đứng canh me nãy giờ.

“Anh Tranh!” Cậu ta phấn khích: “Anh muốn nhìn Đại Hắc hả!”

Nhiều ngày không xoa mèo, quả thật Văn Tranh hơi nhớ nó, anh gật đầu, rất nhanh đã thấy Đại Hắc vừa mới đổi tư thế nằm trên sofa.

“Mấy ngày nay nó ăn gì?” Văn Tranh hỏi đại một câu.

“Ừm” Nhóc tóc vàng cứng người, mắt đảo lung tung, sau khi đảo hết một vòng quanh kệ hàng, cứ như có được miếng linh cảm: “À, nó không kén ăn, gì cũng ăn hết, cá hộp, thịt bò hộp, còn có thanh cỏ lúa mì tự làm của cửa hàng em, gì nó cũng thích ăn hết á.”

Rất nhiều sơ hở, Văn Tranh có nhắm mắt cũng không thể tự lừa mình được, anh muốn nghẹt thở hộ Bắc Tư Ninh vì có người bạn có chỉ số thông minh thế này.

Chẳng nhẽ tiêu chuẩn chọn bạn của hắn là ngây thơ? Không ngu không xứng làm bạn của mèo nhỏ?

Nhìn mào xong, Văn Tranh cúp máy, Bắc Tư Ninh như cảm thấy gì đó mà quay đầu, bốn mắt chạm nhau.

Văn Tranh xoay người “Tôi muốn đi vệ sinh.”

Một nhân viên cửa hàng nghe được “A, bên này bên này….”

Kết cấu cửa hàng này có một góc vuông, bức tường sâu nhất trong cửa hàng là phông nền vải, nội thất hơi hướng cổ đại. Đi qua bàn trà, kéo cửa trượt, chính là nhà vệ sinh.

Rửa tay xong, Văn Tranh nhìn tấm vải kia mấy lần, bỗng nhiên dừng bước.

“Cái đó là?”

Nhân viên cửa hàng nhìn theo ánh mắt anh, nhiệt tình trả lời: “Đó là đàn cổ, chắc anh chưa thấy bao giờ nhỉ, nó là một loại nhạc cụ rất giống đàn tranh….”

Văn Tranh yên lặng, hồi sau mới lên tiếng “Bao nhiêu tiền?”

Nhân viên cửa hàng: “???”

***

“Vì gia tộc Đại Vương, cạn ly!”

Đặng Phác Ngọc giơ ly rượu lên cao, kêu gọi cả bàn cạn ly.

Bốn giờ chiều, tám giờ tối là buổi tiệc bắt đầu, bọn họ còn hai tiếng nữa để ăn, độ rượu cực kì thấp, chỉ uống lấy hương lấy hoa mà thôi.

Năm người thảo luận tiến triển tiết mục chút, sau khi thấy tất cả đều trơn tru, mới bắt đầu ăn nhiệt tình.

Bắc Tư Ninh rất chú ý nguyên liệu nấu ăn tươi ngon có tươi hay không, từ khi sinh ra đến giờ hắn có khuynh hướng thích đồ ăn chín, Văn Tranh cứ quan sát hắn mãi, vừa thích vừa thấy hơi hơi tiếc nuối.

Ăn được một nửa, Bắc Tư Ninh cho anh một bất ngờ – một con tôm đã bóc vỏ nằm gọn trong dĩa, mèo tinh nói như chưa có gì xảy ra: “Không khỏe thì ăn nhiều chút.”

Mặc dù rất ghét cảm giác khó chịu khi không khỏe, nhưng Văn Tranh vẫn có chút cảm giác hưng phấn vì thấy không uổng công mình nuôi mèo.

Quan tâm được đáp lại, trái tim cứ như bị lưỡi gai của mèo liếm một cái.

Đặng Phác Ngọc đột nhiên bảo nóng, nên ra ngoài ngồi gió thổi cho mát, Văn Tranh Văn Tranh đi tìm nhân viên hỏi sao chưa lên món, nhìn thấy Đặng Phác Ngọc ngồi xuống cái ghế trống gần đó, bèn khẽ nhếch miệng.

“Lau nước miếng đi.” Văn Tranh đá nhẹ cậu rồi ngồi xuống bên cạnh.

Đặng Phác Ngọc lau khóe miệng, cũng không tức giận: “Không thể nào, em chỉ ra đây hóng gió tí thôi……để tỉnh chút.”

“Còn chưa hỏi cậu, cậu với Bách Sương thế nào rồi?” Anh vừa hỏi, vừa thuận tay đưa tấm hình hôm qua chụp cho Đặng Phác Ngọc, cậu nhóc bên cạnh hết hồn, sợ hãi hỏi: “Anh thấy!?”

“Ừ…..rất có giá trị kỷ niệm.” Văn Tranh phì cười “Cho nên? Chia sẻ tí?”

Đặng Phác Ngọc thích tấm hình kia đến mức không buông tay được, mặc dù kỹ thuật chụp hình của Văn Tranh cùi bắp cùi mía rát nhiều, nhưng lại vô tình trông rất tự nhiên vì đủ sáng.

Nhìn bọn họ giống như đang ôm hôn vậy.

“Đại khái chính là, mấy cái mấy người theo đuôi mong ngóng thì không có, mấy cái kết quả cần có đều có hết chăng?” Đặng Phác Ngọc khóa điện thoại: “Em thích anh ấy lâu lắm rồi, anh cũng biết đấy, em vừa thấy ảnh là muốn nhào lên, không gặp thì muốn tặng quà cho ảnh, cho dù ảnh làm gì kể cả mấy chuyện mất hình tượng em cũng thấy ảnh rất đẹp trai, quá là man, anh Tranh hiểu không, tuy anh với ảnh không giống nhau, nhưng cảm giác mang lại cho người khác lại giống…….”

Ngọc Thụy: Theo đuôi có từ gốc là (舔狗),ý chỉ mấy người sẵn sàng từ bỏ tự tôn cá nhân để quỳ gối trước người khác. Thật ra chính xác phải là bợ đít hay gì đó, nhưng mình cảm thấy từ theo đuôi ở trường hợp này sẽ phù hợp hơn. Dù sao người này mặt dày theo đuổi người kia mà dùng từ bợ đít thì kì.

Văn Tranh im lặng, dù sao cũng là chiến hữu cũ của anh, hình như có vài thói quen giống nhau thật.

“Lần đầu tiên thấy ảnh là buổi tụ họp của streamer ở quán karaoke, em uống nhiều quá nên gọi anh đến đón, vô tình hai anh đang đi chung nên đến luôn, chính lần đó. Lần đó em uống say, có một tên Trái Cây Ly muốn sàm sỡ xem, có lẽ anh không nhớ id của tên đó……nói chung anh rất là bực, túm áo của tên đó lôi sang chỗ khác, Bách Sương cúi đầu hỏi em, em có sao không?”

Mắt Đặng Phác Ngọc cong lên: “Má nó, đẹp trai lắm á, bữa đó ảnh vuốt hết tóc ra sau, cổ đeo dây chuyền, cổ áo hở ra, góc đó của em là thấy hết cơ ngực gì gì đấy……….cảm giác khi nói chuyện củng rất dịu dàng, tay cũng lớn, còn nhéo mặt em.”

Văn Tranh im lặng nhớ lại trong lòng, hình như có chút ấn tượng, chẳng qua là Bách Sương trong mắt Đặng Phác Ngọc thèm đòn thế nào ấy, quả nhiên người tình trong mắt hóa Tây Thi…….

“Sau đó anh đi đấm nhau, Bách Sương đưa em về nhà, em với ảnh ngồi chung ở hàng ghế sau, ảnh còn cho em gối đầu lên đùi ảnh, khen em mềm, còn nói em ngoan……..”

Văn Tranh im lặng siết chặt nắm đấm, mẹ nó thằng chó tán gái riết ghiền.

“Mặc dù chỉ mới gặp mặt, nhưng em cảm thấy, a, rung động rồi, sao lại có người đẹp người đẹp nết như thế, người như vậy mà lại độc thân, mình nhất nhất nhất định phải thử. Kết quả ảnh không như tưởng tượng của em, nhưng em thích ảnh, em không biết phải giải thích thế nào, không thấy ảnh là em khó chịu, nhìn thấy cũng khó chịu, anh Tranh à, em cảm thấy nếu em không thử thì thể nào chết cũng hối hận.”

Đặng Phác Ngọc siết chặt phần áo trước ngực, nước mắt từng giọt thi nhau lăn khỏi hốc mắt: “Ảnh nhiều bí mật thật í, em cảm thấy mình cứ như thằng đần trước mặt ảnh vậy, nhưng em không khống chế được bản thân, có lẽ anh không biết, anh ấy từ chối em không biết bao nhiêu lần rồi, là em vờ quên, cứ đâm đầu và chỗ chết. Nhưng ảnh không vạch trần em, em cảm thấy ảnh cũng có xíu xiu thích em, em nghĩ nếu cứ thế này lâu một chút, có lẽ ảnh sẽ càng ngày càng thích em, nhưng em cứ sợ mình đeo bám quá, chút xíu thích đó của ảnh sẽ tan thành mây khói luôn, hôm qua em hơi mất khống chế, nói mấy câu không nên nói, nếu kết quả không tốt thì giờ em hối hận chết mất……oa, anh Tranh……….”

Văn Tranh nhìn cậu khóc lóc đau đớn quá, đành ôm cậu vào lòng.

Ngực nóng lên, tâm trạng anh lửng lơ mơ màng, bỗng nhiên vô cùng kính nể Đặng Phác Ngọc, cũng cảm ơn cậu.

Người dũng cảm xứng đáng với cái kết có hậu nhất, ở nhiều phương diện khác, anh còn không giỏi như tiểu Ngọc.

Đặng Phác Ngọc phát tiết buồn bã trong lòng, cuối cùng cũng dịu lại, xấu hổ lau mặt.

“A, em sảng khoái quá.” Cậu nói “Chẳng qua em cảm thấy hơi không thật, nhưng Bách Sương thật sự đồng ý với em, nói muốn thử một chút, còn nói sau này sẽ không để em khóc nữa. Em muốn khóc hai ngày hai đêm luôn, mới uống rượu xong nên hơi không khống chế được, mới ra đây ngồi một lát.”

Nói xong cậu lại cười phá lên: “Hé hé, ảnh cũng đồng ý sẽ thử rồi, em nhất định sẽ tiếp tục cố gắng, không để vịt mới tới tay bay mất đâu.”

Vịt……

Cái từ này, Văn Tranh không biết có nên khen cậu hay không. Nhưng nhìn gương mặt đẫm nước mắt của cậu lại mềm lòng, dùng tay áo lau nước mắt cho cậu.

“Đi rửa mặt.”

“Ồ.” Đặng Phác Ngọc hít mũi, đứng lên: “Anh Tranh, em cảm thấy, nếu mình thật sự nhớ mong thứ gì đó, thì phải tranh thủ. Nếu bỏ lỡ khi chưa cố gắng, chắc chắn sẽ hối hận đến chết. Khi đó em sẽ không tha thứ cho bản thân đâu. Thật đấy.” 

- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.