Văn Tranh vào khán phòng, thuận tay ném xấp bài kiểm tra xấu số lên bàn.
Tụi nó đã qua bàn tay của Trần Tiểu Thần, được đặt trên bàn ăn, vi vu đến bàn thư viện, rồi được móng vuốt tò mò của Đại Hắc lật lật khi về đến ký túc xá của anh, xấp giấy sạch tinh tươm ban đầu đã nhuốm đầy dấu vết năm tháng.
Cụ thể là tờ đầu tiên, một góc giấy đã bị rách, còn có mấy vết nhăn nữa.
Năm trăm người đều rất kỷ luật, cho nên không bao nhiêu người xì xào, nhưng ai cũng nhìn chằm chằm từng bước chân của Văn Tranh.
“Đọc điểm bài thi hôm qua.”
Văn Tranh không nói dạo đầu, vừa mở miệng đã vào thẳng vấn đề: “Quá đông cho nên tôi sẽ đọc tên theo mức điểm. Đây là điểm các anh tự kiếm được, mất mặt hay không là chuyện của mấy anh. Điểm huấn luyện sẽ được cộng vào điểm thành tích cuối cùng, chắc hôm qua giáo quan cũng có nói với các anh rồi, ai được ba con 0 sẽ trượt ngay lập tức, điểm của bài kiểm tra này cũng nằm trong đó.”
Văn Tranh ngó lơ mấy đôi mắt bùng cháy, thậm chí còn không cho ai nói chuyện, trực tiếp đọc tên.
“0 điểm có. Trương Tam số ba….”
Một phát hơn trăm người.
0 điểm tức là giáo quan rất không vừa lòng với người đó, vì ăn ba con 0 sẽ bị loại ngay lập tức cho nên mọi người đều rất nhạy cảm với số 0.
Hôm qua huấn luyện thể chất như chết đến nơi vậy mà giáo quan Vương cũng chỉ cho có mười lăm con 0, cái tên yếu ớt trói gà không chặt này dám cho hơn một trăm con 0.
Mặt ai cũng nhăn dúm dó, mấy người không được nêu tên thở phào nhẹ nhõm, nhưng thở phào nhẹ nhõm không có nghĩa là không hồi hộp.
Lúc đọc hết những ai bị 0 điểm, lập tức có người lớn tiếng phản đối: “Không thể nào!”
Văn Tranh ngó lơ coi như không nghe, tiếp tục đọc tên, mãi đến khi mặt đối phương đỏ bừng lên vì tức giận, anh mới ngẩng đầu hỏi: “Chuyện gì?”
“Điểm này không đúng!”
Người này biết nếu hắn chất vấn giáo quan bằng những câu như tại sao lại dùng những kiến thức họ chưa học để làm khó họ, hay không hợp quy tắc gì gì đó thì cuộc nói chuyện này sẽ không đi vào đâu.
Giáo quan có quyền lực tuyệt đối, muốn làm gì cũng không cần quan tâm có hợp lý hay không, cho nên hắn ta mới dùng góc độ khác để phản kháng, có phải sai điểm hay không?
“Giáo quan, tôi có căn cứ để nghi ngờ rằng anh không hề đọc bài! Ba mươi câu trắc nghiệm, cho dù tôi xui tận mạng thì cũng phải đúng ít nhất một câu. Đồng chí trước mặt tôi cũng 0 điểm, đồng chí cũng đã làm hết ba mươi câu trắc nghiệm, tại sao không đúng một câu nào hết!?” Hắn lớn tiếng nói: “Tôi yêu cầu phúc khảo!”
Giọng hắn ta vọng lại nhiều lần trong khán phòng, mọi người cũng châu đầu xì xào bàn tán.
“Đúng thế, tôi cũng không hiểu… cho dù xui đến thế nào đi chăng nữa thì xác suất ba mươi câu không trúng câu nào rất nhỏ…”
“Cũng không nhất định, ha…”
Văn Tranh nghe hắn ta trình bày xong mới hỏi: “Nói xong chưa?” Thấy đối phương gật đầu, anh nói tiếp: “Tiếp theo là 10 điểm. Bao gồm…..”
Lửa giận của mọi người trong khán phòng bốc cao nghi ngút, hợp lại thành một chữ đỏ chót – Phách lối.
Giáo quan này không biết sợ là gì, quá kiêu ngạo!
10 điểm, 20 điểm, 30 điểm, 50 điểm.
Càng về sau càng ít người, Văn Tranh đọc xong 50 điểm cũng không đọc tiếp.
“Tôi biết đa số các anh chưa ai tiếp xúc với bộ môn phản vật chất, căn cứ bắt các anh học cái này cũng không phải để các anh làm nhà khoa học.” Trong khán phòng yên tĩnh, có ai nhúc nhích khiến ghế kêu cót két cũng sẽ trở nên vô cùng ồn ào.
“Tất cả đều do nhiệm vụ cần, huấn luyện vì nhiệm vụ. 0 điểm không có nghĩa các anh không giỏi, nhưng có nghĩa các anh không phù hợp.” Văn Tranh lắc lắc cổ tay, giương mắt nhìn: “Có hợp hay không, do tôi quyết định.”
“Á đù……” Có người nhỏ giọng chửi.
“Cuối cùng, có hai người rất tốt. Tôn Cao Đạt, Từ Khiêm, 80 điểm.” Văn Tranh khen, hai người được khen cũng rất bất ngờ, biểu cảm cũng khác nhau hoàn toàn.
Tôn Cao Đạt vui như mở hội, hận không thể lao ra sân thể dục chạy ba vòng. Còn Từ Khiêm thì cắn môi dưới tỏ vẻ không cam lòng.
Tại sao hắn lại bằng điểm Tôn Cao Đạt! Sao có thể?
Chẳng nhẽ Tôn Cao Đạt giả heo ăn thịt hổ, thật ra anh ta từng học về phản vật chất rồi? Hay chỉ do hắn ta hên, lụi đại cũng đúng?
Hôm qua hắn làm bài thi này rất nghiêm túc, câu nào cũng làm, điền chỗ trống cũng không bỏ qua.
Mặc dù hắn không rõ tình huống của năm trăm người, nhưng cũng biết đại khái tình huống, trưa hôm qua cũng đã hỏi, có khoảng mấy chục người cũng thông minh giống hắn nhưng chưa có ai tiếp xúc với bộ môn này bao giờ.
Giáo quan Văn đứng nghiêm trên bục giảng, cũng không hạ mắt nhìn mấy tên lính quèn dưới khán phòng. Anh ta như ngồi tít trên cao, chẳng thèm ngó ngàng gì đến bọn họ, trong mắt Từ Khiêm, đây là một loại kiêu ngạo.
Giáo quan kiêu ngạo mở máy chiếu, lúc anh cúi người, Từ Khiêm đã nhịn đến mức muốn bùng nổ.
Hắn đá băng ghế trước mặt mình, đồng đội heo giật mình, hắn chợt nhớ đến kế hoạch lúc ăn sáng của bọn họ.
Người đó ăn một con 0, tâm trạng cũng không tốt, tranh thủ lúc đối phương không thấy thì la lớn: “Giáo quan ới ời ơi! Sao giáo quan lên Thiếu tá được hay vậy!”
Văn Tranh nghe thấy.
Anh ấn nút, đứng lên, nhìn về phía người hỏi.
Mấy người khu đó cúi đầu, anh không nhận ra ai là người hỏi.
Anh vẫn chưa mở xong máy chiếu, còn phải kéo màn chiếu.
Văn Tranh vừa xoay người, một người từ phía khác vừa gõ bàn vừa la: “Thiếu tá Văn, ngầu quá trời quá đất luôn…”
Cả khán phòng cười ầm lên.
Văn Tranh: “…..”
Không nên tức giận, tức giận hại thân, ai giận mình không giận, nổi giận nhỡ bệnh lại không ai bệnh dùm được.
Sau khi niệm thần chú năm lần, Văn Tranh nghĩ, quá tam ba bận.
Màn chiếu chậm rãi hạ xuống, muốn mở bài học hôm nay lên thì còn một bước nữa, cắm chip vào bộ lọc của máy trên bục giảng.
Bước này cần ngồi xuống, cắm chip vào, toàn bộ tầm mắt sẽ bị che.
Văn Tranh dỏng tai, chậm rãi ngồi xuống, cơ thể khuất sau bục giảng.
Lại có người huýt sáo.
Tiếp theo, bốn phía khán phòng liên tục vang lên đủ thứ câu hỏi: Thiếu tá nay bao nhiêu tuổi rồi, Thiếu tá giơ tay cho mọi người xem được không, Thiếu tá đẹp quá đi…
Văn Tranh chậm rãi đứng dậy, khán phòng lại chìm vào im lặng.
Rất tốt.
“Đại Hắc.” Anh búng ta, mấy giây sau, một con mèo đen thật lớn vọt vào phòng qua cửa sổ, nó nhẹ nhàng đáp xuống bục giảng, đuôi vểnh lên cao ngang đầu: “Gràooo.”
Mọi người sợ hãi: Sao trong căn cứ lại có mèo?
Nhưng câu tiếp theo của Văn Tranh khiến bọn như chìm vào ảo giác.
“Đại Hắc, khi nãy có người khiêu khích tao, tìm bọn họ.”
Là sao!?
Con mèo đen kia như hiểu được tiếng người, nó quay đầu nhìn Văn Tranh, sau đó đột nhiên xuất hiện trên bàn của ai đó, dùng chân tạt bút viết của người đó khỏi bàn.
Tiếng bùm bùm liên tục vang lên, pháo hoa bắn khắp khán phòng, sau khi mèo đen chỉ tên xong thì nhảy về bục giảng lại. Văn Tranh gãi nhẹ gốc tay nó, nụ cười trên môi anh biến mất: “Bước ra khỏi chỗ.”
Mười người đi ra theo thứ tự.
Ai cũng vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ, cứ nhìn Văn Tranh rồi lại nhìn con mèo đen kia, bọn họ cảm thấy cứ như bước vào thế giới mới!
“Mười người.” Văn Tranh nhìn sơ qua: “Thu dọn đồ đạc trở về quân khu của các anh đi.”
Mười người sửng sốt, phía dưới bắt đầu xôn xao.
Giáo quan cũng không phải giám khảo, ai cho anh ta cái quyền đuổi bọn họ!?
Có một người mặt đen thui, không thèm nghiên cứu ánh mắt bất thiện mà con mèo đen kia đang dùng để nhìn mình nữa, hắn vội la lên: “Không! Đã nói ba con 0 mới phải về, tôi chưa đến ba con 0!”
“Vậy anh bao nhiêu con rồi?” Văn Tranh hỏi.
Người kia ngập ngừng: “… Hai.”
“À.” Văn Tranh gật đầu: “Được. Anh chờ.”
****
Buổi sáng này đối với Từ Khiêm dài như cả thế kỉ.
Lý do đầu tiên là con mèo đen kì dị kia, nó cứ im lặng nhìn chằm chằm hắn, nhìn đến mức cơ thể hắn run lẩy bẩy, run đến mức người bên cạnh phải hỏi hắn có sao không tận ba lần.
Lý do thứ hai chính là giáo quan lạnh lùng đáng sợ kia, một câu “anh chờ” của anh ta như tuyên bố rằng anh ta sắp làm gì đó, khiến người khác chìm vào tưởng tượng khủng khiếp của mình.
Tuy là Từ Khiêm lên kế hoạch, nhưng lúc thực thi lại không nói gì, cho nên thành công thoát khỏi số người phải khăn gói ra về.
Nói thật, hắn hơi hối hận rồi.
Ô dù của giáo quan Văn lớn hơn hắn nghĩ rất nhiều, nhìn bộ dạng vô lo vô nghĩ kia của anh ta là biết, thậm chí còn có thể nuôi thú cưng trong căn cứ, vừa nhìn đã biết đối đầu với anh ta là lựa chọn không sáng suốt. Nhưng có ai có thể biết trước được tương lai? Nói cũng đã nói, có hối hận cũng như không.
Suy nghĩ trong đầu hắn cứ quay đi quay lại có nhiêu đó, hết con số 80 bằng với Tôn Cao Đạt đến câu “anh chờ” của giáo quan Văn.
Nguyên buổi sáng đó học cái gì, hắn không nhớ gì hết.
Trên đường đến căn tin cùng mọi người, Tôn Cao Đạt vẫn còn đang khoe cách làm bài của mình với anh em.
“Tôi nghĩ là, trắc nghiệm mà không lẽ để trống? Lúc đầu tôi cũng tính lụi đại, nhưng rảnh quá… nên tôi ngồi đọc đề, người ta cũng soạn cho mình cái đề rồi, không đọc có kì quá không, cuối cùng… he he!”
Các chiến hữu cũng cười lớn, khen hắn ta vừa thông minh vừa dũng cảm, Từ Khiêm nghe mà tức ói máu.
Hắn hiểu rồi, giáo quan kia chấm điểm thái độ. Mắc công hắn ngồi làm đến tận trưa, tên đấy có đọc đâu!
Ngoại trừ Tôn Cao Đạt 80 điểm, mấy người còn lại cũng không vui vẻ mấy. Tôn Cao Đạt thấy vậy bèn chuyển đề tài, nhắc đến giáo quan cận chiến buổi chiều.
Tôn Cao Đạt cầm dĩa lấy thịt, nói: “Mọi người đừng rầu rĩ như vậy, 0 điểm cũng không sao, chỉ cần đừng 0 điểm lần nữa là không phải về đâu, mọi người thấy giáo quan Văn kia ngầu thế thôi, chẳng phải cũng bảo mấy người kia chờ….”
Tôn Cao Đạt đi qua hai ô nữa, lại nói: “Thật ra giáo quan Văn giảng hay lắm á, ít nhất tôi cũng hiểu được một mớ, nhìn mặt giáo quan giống người dễ mềm lòng á, không chừng mọi người im lặng đi năn nỉ thì giáo quan sẽ tha cho…. đù má, chị tiên nữ!”
Đứng sau ô là một anh chàng đẹp trai cầm kẹp gỗ.
Hôm nay Bắc Tư Ninh không đeo tạp dề, mặc áo phông và quần yếm màu đen, bấm kẹp hai lần, cố gắng nhịn cảm giác muốn lùi ra sau lại: “Muốn mấy cái.”
“Đù?” Có người đực mặt ra: “Ai nhúng đầu anh vào thuỷ ngân hả Tôn Cao Đạt, đây là nam mà! À…. anh cho tôi ba cái là được, anh đẹp trai lắm, hôm qua phải anh đứng đây không?”
“Nam!?” Tôn Cao Đạt như chết đến nơi: “Không thể, chị tiên nữ sao có thể là nam được?”
Mọi người chậm rãi tiến lên, cuối cùng cũng đến lượt Tôn Cao Đạt. Hắn chán nản đặt dĩa lên quầy, tâm hồn treo ngược cành cây nói: “Không ăn nổi, thôi cho hai cái…. sau này chị tiên nữ cũng đứng đây đúng không? Trưa nào tôi cũng có thể thấy anh phải không?”
“Không thể.” Cuối cùng Bắc Tư Ninh cũng mở miệng, sau khi vứt một câu không thể rồi thì ném kẹp quay đít đi.
Mọi người:?
Chốc sau, một dì nom cực kì quen mắt chạy vội đến: “Xin lỗi, mấy đứa thông cảm, thằng bé đẹp nên tha cho nó nha.”
Mọi người:???
“Má nó.” Nhóm Tôn Cao Đạt chưa kịp nói gì đã có người hất dĩa.
Là người bị giáo quan Văn chỉ thẳng mặt, đã có trong tay hai con 0, chuẩn bị ôm đồ về nhà.
Hắn không quen Tôn Cao Đạt hay Từ Khiêm, hôm nay cũng do thấy mọi người xôm quá nên tham gia cho vui, cơ bản không biết có Từ Khiêm đứng sau, hắn chỉ biết hắn sắp xong rồi, hơn nữa còn hận giáo quan Văn thấu xương.
Hắn u ám lấy cơm, lại còn gặp nhân viên thái độ, lửa giận bị đè ép phừng cháy, nếu không phải tường căn tin là thường cẩm thạch thì chắc hắn đạp vỡ tường rồi.
Tôn Cao Đạt không muốn gây chuyện, biết người này đang phiền muộn cho nên không cãi vã, chỉ dẫn mọi người rời đi.
Từ Khiêm lặng lẽ đi theo.
Thiếu tá hai mươi ba tuổi có gì ngon? Cái dù kia rốt cuộc là ai? Từ Khiêm nghĩ, hắn sẽ chống mắt lên xem…..
Một tiếng sau, Từ Khiêm như sụp đổ đứng trên sân đánh cận chiến.
Giáo quan Văn dạy vật lý lại xuất hiện nữa!
Anh ta mặc trang phục huấn luyện, nhìn lướt qua đám người, tìm được chính xác anh chàng 0 điểm ban sáng.
Sau đó anh cười.
Cười!?
“Anh.” Văn Tranh ngoắc tay: “Chờ lâu rồi. 0 điểm, phắn ngay.”
–—-
Hậu trường nhỏ:
Ninh Ninh: Mèo thích làm thì làm không làm thì thôi đấy. Chịu chịu không chịu buộc chịu.
–—
Chú thích:
Phản vật chất: Bữa giờ thấy cái này nhiều rồi hen, giờ mới giải thích đây. Phản vật chất là khái niệm trong vật lý, là khái niệm chung chỉ các phản hạt cơ bản như phản electron, phản neutron…theo lý thuyết, vật chất gặp phản vật chất thì cả hai sẽ cùng triệt tiêu nhau rồi biến mất. Muốn biết thêm thì search gg nha.
–—–
Ngọc Thuỵ: Chương 87 là đổi xưng hô được òi.
Tính ra anh Tranh bị hốt đi dạy lý thuyết chắc không phải do ảnh giỏi nhất đâu mà là do ảnh nhớ dai nhất đúng không nhỉ?