Nuôi Nhốt Kiều Thê: Bụng Hắc Lão Công Thật Đáng Sợ

Quyển 1 - Chương 17



Tiếng thủy tinh xuống đất vang lên, nàng ngồi yên một đêm ở đó. Căn hộ này là tân gia của nàng cùng Trương Tuấn.

Nếu như một năm trước không có phát sinh sự kiện kia.

Nếu như ngày hôm qua nàng không có dũng khí nói ra.

Nếu như Trương Tuấn chưa từng phản bội nàng.

Nếu như. . . . . .

Đáng tiếc, thế giới này không có “nếu như”.

Việc làm lúc trước để lại hậu quả sau này, nàng mặc dù đau lòng nhưng vẫn thực sự còn may mắn.

May mắn cái gì?

Thử nghĩ xem, nếu một ngày nào đó trong lúc ngủ mơ tỉnh lại, phát hiện bên người gối đột nhiên trở mặt, thật là là một việc kinh khủng đến dường nào?!

Biểu hiện tối hôm qua của Trương Tuấn cũng đủ làm cho Liền Tịch Tịch khiếp sợ nửa tháng, lúc này trong đầu nàng đang rối một đoàn, cắt bỏ không được, mà còn loạn hơn. Liên tiếp ba ngày ở trong phòng không ăn không uống mà chỉ ngồi yên ,vết thương trên mặt và trên cổ vảy kết, sắc mặt lại tái nhợt như tờ giấy, thật quỷ mỵ đến bình thường, hơi thở mong manh.

Điện thoại đột nhiên vang lên, đây là cú điện thoại đầu tiên từ khi nàng vào phòng ba ngày đến nay .

Xê dịch thân thể, chân đã hoàn toàn tê dại , nàng cơ hồ là bò mà đi tới bàn trà bên sô pha , từ trong túi lấy điện thoại ra, trên mặt hiển thị người gọi tới là”Ba ba” .

Nước mắt đột nhiên chẳng biết tại sao như là nước vỡ đê mà tràn ra, nàng liều mạng ho khan, tận lực làm cho thanh âm của mình nghe không còn khô khốc.

Mở điện thoại, nhấn nút trả lời, nàng cố nặn ra vẻ tươi cười, dùng thanh âm phi thường vui sướng nói: “Ba ba, có chuyện gì không?”

“Tịch Tịch à, mấy ngày hôm trước, hôn lễ của ngươi ba mẹ không có đi tham gia thật sự là thực xin lỗi , mụ mụ ngươi sinh bệnh rồi, phải nằm viện mấy ngày ở trong Huyền Thành , vừa rồi Trương Tuấn đón chúng ta, chắc là nhanh đến phòng ở mới của ngươi rồi, ngươi có ở nhà không?”

Bên kia điện thoại thanh âm của đại đội trưởng tuy già nua nhưng trung khí mười phần, Liền Tịch Tịch có thể nghe ra thanh âm của hắn tràn ngập vui mừng.

“Ở. . . . . . Ở nhà, các ngươi còn bao lâu đến?” Không nghĩ tới Trương Tuấn sẽ đem mình cha mẹ đến, Liền Tịch Tịch cảm thấy chấn động, lời nói cũng lộn xộn.

“Trương Tuấn nói còn 20 phút đến.”

“Tốt. . . . . . Tốt, ba ba, ta. . . . . . Ta ở nhà chờ các ngươi.”

Cúp điện thoại, nàng cuống quít đứng dậy đi thay quần áo, phối hợp một cái váy hồng nhạt dài ngang gối, trang điểm một tầng phấn dày đặc, lại quét một ít phấn phấn má hồng, cả người nhìn lên tinh thần không ít.

Nàng không dám để cha mẹ gặp bộ dạng chật vật này của nàng, vết sẹo trên mặt đã mất, nhưng vẫn còn lưu lại sẹo non, phết tí phấn lên, nhìn không ra dấu vết.

Vết thương trên cổ hơi chút nặng chút ít, nhưng cổ áo vừa vặn có thể che khuất vết sẹo.

Chuẩn bị sẵn sàng, nàng bắt đầu quét dọn phòng, đến khi mọi thứ đều sạch sẽ, cả người nàng mệt mỏi sắp hư thoát.

Ba ngày không ăn bất kỳ thứ gì, nàng có thể kiên trì làm nhiều chuyện như vậy, nguyên lai tiềm năng của người thật có thể vô hạn khai phá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.