Từ cửa hàng quần áo độc quyền đi ra, Trương Tuấn liền trực tiếp kéo cô tới thẩm mỹ viện, từ rửa mặt đến trang điểm, đến cuối cùng là tọa kiểu tóc, làm hết tất cả tốn gần ba bốn tiếng đồng hồ. Mà lúc đầu Liền Tịch Tịch còn cho rằng, Trương Tuấn sẽ đem cô để lại đây, mà bản thân anh thì đi công ty.
Không nghĩ tới, anh sẽ ngồi ở đây mà chờ cô.
Cô cảm thấy hôm nay anh thật quái dị không thôi.
Thật vất vả cô mới thật xinh đẹp mà xuất hiện trước mặt anh, mà anh thì không thèm liếc nhìn cô một chút nào. Trương Tuấn buông lỏng tay đi ra thẩm mỹ viện, cô cảm thấy mu bàn tay mình có chút ẩn ẩn đau.
Không tự giác rụt rụt tay, cô biết rõ, nơi mà bị Trương Tuấn nắm chặt lấy chính là nơi mà ngày hôm qua cô bị phỏng.
"Bây giờ chúng ta đi nơi nào?"
Cô giãy ra không được, chỉ có thể nhỏ giọng mà hỏi.
Dừng bước, anh đem mặt tiến đến trước mặt cô, cười mà như không cười nói:
"Đây là lần đầu tiên mà cô dùng thân phận Trương phu nhân xuất hiện ư? Cô phải biết nên làm sao chứ?"
"Em . . . . .Em sẽ tận lực phối hợp với anh."
Cắn cắn môi, tâm cô loạn như ma.
Vốn là cô cùng Trương Tuấn diễn một tuồng kịch, cô cũng không thèm để ý. Nhưng là bây giờ nghe giọng điệu của Trương Tuấn, nếu như cô làm cho tuồng kịch này thất bại, làm cho anh mất thể diện, phỏng chừng anh sẽ không dễ dàng buông tha cô.
Kỳ thật đây không phải là lần đầu tiên Liền Tịch Tịch dùng thân phận phu nhân Trương Tuấn tham gia tiệc rượu, nhưng đây là lần đầu tiên cô tham gia tiệc rượu của giới thượng lưu.
Trước kia Trương Tuấn không có mang cô tham gia các tiệc rượu này, chỉ vì anh sợ những thứ dơ bẩn tại tiệc rượu sẽ làm mất đi vẻ thuần khiết của cô.
Không nghĩ tới bây giờ, cô vẫn phải đối diện với mấy thứ đó.
Chờ hai người bọn họ xuống xe đi vào nhà hàng, màn đêm đã bắt đầu lặng lẽ buông xuống.
Trong hành lang của khách sạn, ngọn đèn xa hoa chiếu sáng rực lên những người đang đứng ở đó.
Đi theo Trương Tuấn vào thang máy, đi đến lầu 18, cửa thang máy vừa mở, lập tức thấy được một thảm đỏ ngay cửa thanh kéo dài đến hội trường.