Bởi vì đụng vào người, Liền Tịch Tịch có chút bối rối, cô liều mạng cúi đầu xin lỗi người đàn ông trước mặt.
Dáng người Lý Triệt đã là 1m8 mà đứng trước Liền Tịch Tịch chỉ có 1m6, lại càng thêm cao lớn.
Anh nhìn xuống đỉnh đầu của cô, nhìn xem cô có muốn dừng lại hành động của mình không, đột nhiên anh vươn tay, nắm lấy hai vai của cô, bả vai mảnh mai của cô bị anh giữ chặt, cảm giác thật yếu ớt.
“Em muốn xin lỗi tôi cho đến khi bữa tiệc chấm dứt ư?”
Thanh âm nhàn nhạt bật ra khỏi làn môi mỏng, nhìn giống như anh đang cười mà không phải cười.
Nghe thanh âm có chút quen thuộc, Liền Tịch Tịch một trận kinh ngạc, cô chậm rãi ngẩng đầu, thiếu chút nữa thét lên.
“Anh. . . . . . anh. . . . . . Làm sao anh ở chỗ này?”
Cô nằm mơ cũng không thể ngờ ở đây mà gặp lại anh.
Cô luôn nghĩ rằng anh chính là sứ giả mà ông trời phái xuống giúp cô, bọn họ hẳn là không còn có cơ hội gặp mặt, ngay cả danh thiếp mà lần trước anh đưa cho cô không biết bị cô quăng đi chỗ nào, lần này tình cờ gặp nhau, thật là làm cho cô vừa mừng vừa sợ.
“Cô ở nơi này làm cái gì?”
Nhưng mà, Liền Tịch Tịch chưa kịp mừng rỡ, một thanh âm lạnh lùng liền bay vào lỗ tai cô.
Chậm rãi quay đầu, ngay tại hội trường bên trong, Trương Tuấn xanh mặt mắt trừng cô.
Tâm Liền Tịch Tịch đột nhiên run lên, cô đột nhiên không biết nên trả lời vấn đề như thế nào vơi Trương Tuấn .
Cô đang làm gì, chính cô cũng không biết.
“Đúng. . . . . . Thực xin lỗi, người kia là chồng của tôi.”
Có chút quẫn bách hướng Lý Triệt xấu hổ mà cười, Liền Tịch Tịch tránh ra cái ôm của Lý Triệt trên hai vai, sau đó chuẩn bị đi tới chỗ Trương Tuấn.
Nhưng mà, tay Lý Triệt buông ra hai vai Liền Tịch Tich thì nắm lấy tay cô, giữ cho thật chặt.
Trên mu bàn tay cô, một vết thẹo đen* bất ngờ hiện ra, lông mày Lý Triệt bỗng nhiên xiết chặt. (* vết thẹo đen này do thuốc lá châm vào nha >”