Nuôi Ong Tay Áo

Chương 1



1.

Tôi tài trợ cho cô gái Tiểu Phương tốt nghiệp đại học, cô ấy nói muốn đến thành phố của tôi để xem, tôi rất hạnh phúc, ngày Tiểu Phương đến tôi có một cuộc họp rất quan trọng không thể đến sân bay để đón cô ấy, để cho chồng tôi đi.

Khi đi làm về, tôi mang theo một đống đồ ăn mà các cô gái trẻ thích ăn, chưa vào nhà đã nghe thấy tiếng cười của chồng và Tiểu Phương.

Tôi đẩy cửa nhà ra, tiếng cười của Tiểu Phương đột nhiên dừng lại, cô ta từ trên ghế sa lon đứng dậy, nhỏ giọng hô với tôi: “Chị Đường.”

Tôi đưa đồ ăn vặt đã mua cho cô ta: “Chị mua một số thứ mà các bạn trẻ thích ăn, buổi tối đói bụng thì ăn.”

“Chị Đường, những thứ này em đều chưa từng ăn qua, rất đắt tiền, chị nuôi em nhiều năm như vậy, em không nên lại dùng tiền của chị.”

“Em đến thành phố A chỉ để tìm một công việc bằng chính khả năng của mình và để báo đáp lòng tốt của chị.”

Nói đến đây, đôi mắt của Tiểu Phương đỏ hoe, cô ta nhìn chồng tôi: “Anh rể, chị Đường thật tốt bụng. Nếu không có chị ấy, em đã bỏ học từ lâu rồi, em muốn ở lại đây thành phố để trả ơn chị Đường.”

Chồng tôi tính tình ôn hòa lại biết dỗ dành: “Ngày đầu tiên em đến, ăn cơm tối trước, có chuyện gì ngày mai nói sau.”

Tiểu Phương rất dịu dàng gật đầu, bộ dáng kia thoạt nhìn thanh thuần lại vô hại.

Tôi không biết nấu ăn, bình thường thức ăn trong nhà đều do chồng nấu, chồng nấu cơm trong bếp, tôi nhàn rỗi nhàm chán muốn dẫn Tiểu Phương đi xem xung quanh, Tiểu Phương lại nói cô ấy biết nấu cơm, muốn vào bếp giúp chồng.

Tôi kéo cô ta ngồi xuống: “Anh ấy có thể làm tốt, không cần em hỗ trợ, em mới tới có tính toán gì?”

Tiểu Phương rũ mắt xuống, trên mặt mang theo một tia mất tự nhiên: “Em muốn ra ngoài thuê nhà trước, sau đó lại tìm một công việc, em nghe nói nhà ở thành phố A đều rất đắt đỏ, em cũng không biết số tiền em kiếm được có đủ để thuê nhà hay không.”

Tôi nghe vậy, cười cười: “Chỗ này của chị không phải có phòng ở sẵn có sao, chỉ có chị và anh rể của em, em có thể sống ở đây, khi nào tìm được việc làm thì có thể chuyển ra ngoài ở.”

Tiểu Phương xấu hổ nhìn tôi, mím khóe miệng, cứng ngắc nói: “Em không muốn làm phiền chị nữa.”

“Em coi chị là chị, chị của mình làm sao tính là phiền toái đây.”

Tôi nhìn bộ dáng của Tiểu Phương, nghĩ đến bộ dáng tôi vừa tốt nghiệp, lúc đó vì tìm việc làm thật sự rất khó, lúc ấy tôi đã nghĩ, chỉ cần tôi thành công, tôi nhất định nghĩ biện pháp giúp đỡ người khác.

Bây giờ tôi sống tốt, tôi rất muốn giúp Tiểu Phương cố gắng và tiến bộ như vậy.

Tiểu Phương nhìn vẻ mặt cảm kích của tôi, nước mắt đảo quanh hốc mắt: “Chị Đường, em cũng không biết báo đáp chị như thế nào.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.