Việc tìm kiếm việc làm của Tiểu Phương không suôn sẻ lắm.
Mấy ngày nay mỗi tối Tiểu Phương về nhà đều ủ rũ, bộ dáng rầu rĩ không vui.
“Công việc không phải vài ngày là có thể tìm tốt, thành tích của em không tệ, năng lực cũng tốt, chậm rãi tìm không cần gấp gáp.”
Tôi gắp một miếng cánh gà kho vào bát của Tiểu Phương, khuyên cô ấy đừng quá lo lắng, tìm việc ngoài sức lực còn cần nhiều may mắn, đôi khi lo lắng cũng vô ích.
Tiểu Phương cúi đầu, nước mắt lạch cạch rơi trên mặt bàn: “Chị Đường, xin lỗi, em phụ lòng chị, lúc trước chị bảo em tốt nghiệp sẽ về quê làm giáo viên nông thôn. Em không nghe, em cho rằng em có thực lực có thể tìm được một công việc rất tốt ở thành phố A, là em tự mình đánh giá quá cao bản thân, là em tự lượng sức mình, loại người như em hẳn là trở về quê hương cả đời đều ở nơi đó.”
Thấy Tiểu Phương khóc, tôi khẽ thở dài, ngẩng đầu nhìn chồng: “Công ty anh còn chỗ trống không, để cô ấy thử làm thực tập sinh trước, vừa làm vừa tìm việc khác, không thì để cô ấy buồn vậy. Mỗi ngày như thế này, cô ấy sẽ chết ngạt mất.”
Chồng tôi ngập ngừng một lúc, hơi ngượng ngùng nhìn tôi: “Anh đang thiếu một thư ký, nhưng anh đã nhờ người tìm một thư ký nam rồi”.
“Vậy để cho Tiểu Phương đi thực tập một tháng, nam thư ký kia của anh cũng sẽ tuyển.”
Ông xã gật gật đầu: “Vậy thì cứ như vậy trước, anh cũng giúp Tiểu Phương lưu ý công việc thích hợp một chút, thư ký cô ấy không làm được.”
Tôi nhìn Tiểu Phương, rút một tờ khăn giấy cho cô ấy: “Trước tiên đến công ty của anh rể em rèn luyện, rèn luyện, đừng một tí liền khóc, khóc cũng không giải quyết được vấn đề.”
Tiểu Phương rĩ nước mắt nhìn tôi: “Em sẽ cố gắng.”