Thượng Gia Ngôn và các tiểu bối của Võ Mục Hầu phủ hành lễ với lão thái quân phủ Định Quốc Công.
Xong xuôi, lão thái quân các phủ liền ngồi lại với nhau, xưng hô “lão tỷ tỷ”, chuyện trò vui vẻ. Các quý phụ lớn tuổi, thiếu phụ và tiểu thư cũng tụ tập với nhau. Thượng Gia Ngôn là nam thê, còn là nam thê thế gia duy nhất trong kinh thành, nên nhập hội nào cũng hơi lạc lõng.
Y tự tìm một góc yên tĩnh để ngồi. Hòe An và Tử Ngọc đứng bên cạnh.
Không biết qua bao lâu, bỗng có vài vị khách nữ cười nói đi tới. Thượng Gia Ngôn hành lễ khi bọn họ còn cách xa chừng ba thước, chờ đối phương đáp lễ, y liền chủ động nhường chỗ cho các nàng.
Một vị thiếu phụ trong đó lên tiếng: “Thượng nhị công tử, à không, Dương thiếu phu nhân, hay là ngồi xuống trò chuyện với chúng ta đi.”
Một thiếu phụ khác cũng bảo: “Đúng vậy, Dương thiếu phu nhân ngồi đây từ trước mà.”
Cuối cùng, Thượng Gia Ngôn không từ chối nữa, cùng ngồi xuống với các nàng.
Trong lúc trò chuyện, có người bỗng nhắc đến chuyện của y và Dương Quý Minh.
“Nghe nói Dương tam thiếu gia đang làm quan sai ở phủ Thuận Thiên, vừa vất vả lại không có tiền đồ. Sao Dương thiếu phu nhân không khuyên nhủ?” Người nói câu này là con dâu của Công Bộ Thị Lang.
Thượng Gia Ngôn cười nhẹ, đáp: “Làm gì cũng được, chỉ cần phu quân ta vui vẻ, mỗi ngày đều có thể về nhà, vậy cũng đủ rồi.”
Y vừa dứt lời, thiếu phu nhân nọ đã biến sắc. Mấy thiếu phu nhân khác thì hơi sửng sốt rồi cười trừ chuyển đề tài.
Phu nhân của thế tử An Xương Bá phủ nói: “Dương thiếu phu nhân và Dương tam thiếu gia như chim liền cánh, thật khiến người ta nhìn mà ước ao.”
Thượng Gia Ngôn chỉ cười không nói. Ngồi thêm một lát, y bèn xin phép rời đi.
Nhưng vừa đi được vài bước, y đã nghe thấy những giọng nói châm chọc cùng khinh thường vang lên ở phía sau. Kết quả là, y đã đứng lại theo bản năng.
“Gả cho một tên con vợ lẽ không học vấn không nghề nghiệp, y đắc ý cái gì?”
“Nghe nói công việc của tam thiếu gia phủ Võ Mục Hầu do Thượng đại nhân đích thân sắp xếp, chắc Thượng đại nhân vứt bỏ bọn họ rồi.”
Trong lòng Thượng Gia Ngôn bỗng bùng lên một ngọn lửa không tên, y nhanh chóng rời khỏi chỗ này, cũng vì thế mà bỏ lỡ câu nói của phu nhân thế tử An Xương Bá phủ: “Ta thấy ngược lại đấy. Mọi người đừng ghen tị nữa, nếu không sẽ khiến người khác cười chê.”
Thượng Gia Ngôn tìm một nơi yên tĩnh để ngồi, thế nhưng lòng y lại không tĩnh nổi.
Phụ thân là Thượng thư Lại bộ, muốn thu xếp cho Dương Quý Minh một chức quan đàng hoàng, căn bản chẳng khó khăn gì.
Đúng lúc này, đại thiếu phu nhân Thượng gia Tề Ngọc Trăn đi đến. Nàng lên tiếng: “Nhị đệ.”
“Đại tẩu.” Thượng Gia Ngôn vội đứng dậy hành lễ.
Hai người cùng ngồi xuống. Tề Ngọc Trăn nói với y: “Ta đoán là ngươi sẽ trốn ở nơi thanh tịnh nên đã thử đi tìm.”
“Đại tẩu tìm ta có chuyện gì?”
“Ta vừa gặp phu nhân của thế tử An Xương Bá phủ, cũng nói với nàng ấy đôi câu.” Tề Ngọc Trăn vừa nói, vừa để ý sắc mặt của Thượng Gia Ngôn.
Thượng Gia Ngôn hơi rũ mắt, không tiếp lời.
“Nhị đệ, có vài lời ta muốn nói cùng ngươi.”
“Mời đại tẩu.”
“Có thể ngươi không thích nghe, nhưng thật sự danh tiếng của đệ phu ở kinh thành không tốt lắm. Hắn là bạn của một huynh đệ trong nhà mẹ đẻ ta, đều là những cậu ấm không học vấn không nghề nghiệp.”
“Nhưng Quý Minh không như thế, bọn họ toàn đồn bậy bạ thôi.” Thượng Gia Ngôn bảo vệ Dương Quý Minh.
Tề Ngọc Trăn nói: “Dù lời đồn có bao nhiêu phần thật giả, nhưng phụ thân quả thực cũng không công nhận hắn có tài năng, chỉ chấp nhận hắn có tiềm năng.”
Thượng Gia Ngôn im lặng, không phủ nhận điều này.
“Vì ngươi, phụ thân có thể ra mặt mưu tính tương lai cho đệ phu. Hơn nữa, với địa vị của phụ thân, muốn sắp xếp đệ phụ vào đâu chẳng được? Nhưng điều kiện tiên quyết là phụ thân phải tin đệ phu có đủ năng lực đảm nhiệm kìa.”
Thấy Thượng Gia Ngôn cúi đầu không nói, Tề Ngọc Trăn lại tiếp lời: “Nếu để hắn làm quan văn, dù là cấp bậc thấp nhất thì đệ phu có thể thẩm duyệt công văn hoặc cai trị dân chúng một vùng không?”
Nhớ đến mấy con chữ như gà bới của Dương Quý Minh, Thượng Gia Ngôn khẽ lắc đầu.
“Nếu đưa hắn đến quân doanh, dù là doanh trại gần kinh thành nhất thì cũng chỉ được nghỉ mỗi tháng một ngày. Mới cưới đã phải chia lìa như thế, các ngươi bồi dưỡng tình cảm thế nào? Ngươi hơn hắn hai tuổi, chờ vài năm sau, bên cạnh hắn lại có thêm vài nữ nhân trẻ đẹp, vậy ngươi sẽ phải làm sao?”
“Đại tẩu, ta hiểu rồi, ngươi đừng nói nữa.” Thượng Gia Ngôn không dám tưởng tượng.
“Xem kìa, ta chỉ nói thôi mà ngươi đã không chấp nhận được rồi.”
“Ta biết phụ thân muốn tốt cho ta.” Thượng Gia Ngôn rũ mắt.
Tề Ngọc Trăn cười hiền: “Thực ra những điều này đều do đại ca ngươi nói với ta vào đêm qua, nếu không làm sao ta hiểu được? Đây là lần đầu tiên ngươi dự tiệc sau khi xuất giá, hắn lo có người nói năng bậy bạ trước mặt ngươi, khiến ngươi buồn bực trong lòng, nên đã cố ý dặn ta tìm cơ hội nói cho ngươi hiểu.”
Thượng Gia Ngôn mở to mắt, cảm động từ tận đáy lòng: “Đa tạ đại ca đại tẩu đã hao tâm tổn trí vì ta.”
“Lời đại ca ngươi vẫn còn nhiều lắm, cứ tiếp tục nghe đi.”
“Vâng.” Thượng Gia Ngôn cười nhẹ, tâm trạng đã khá hơn nhiều.
“Cấm quân là đội quân duy nhất đóng ở kinh thành, chủ yếu phụ trách bảo vệ hoàng cung.”
Thượng Gia Ngôn cười khẽ, nói thay Tề Ngọc Trăn: “Cấm quân một ngày ba ca luân phiên thay đổi, chắc chắn Quý Minh sẽ không vui.”
Tề Ngọc Trăn cũng cười, tiếp tục nói: “Còn nữa, đại ca ngươi nói, cái chức Bộ khoái không cấp không phẩm nha môn nào chẳng có, kể cả Đại lý tự chỗ hắn làm. Nhưng phụ thân lại cố tình đưa đệ phu tới phủ Thuận Thiên, việc này là có nguyên nhân.”
Thượng Gia Ngôn hơi trầm ngâm, nhớ đến những chuyện mình vô tình nghe được từ chỗ phụ thân, lờ mờ đoán: “Là vì Hứa đại nhân sao?”
Tề Ngọc Trăn cười, gật đầu.
“Ta hiểu rồi.” Thượng Gia Ngôn vô cùng nghiêm túc: “Quý Minh không phải một kẻ vô công rỗi nghề, hắn có năng lực. Ta tin hắn sẽ khiến phụ thân và Hứa đại nhân nhìn với cặp mắt khác xưa.”
Tề Ngọc Trăn mỉm cười: “Ngươi tin hắn, thế là đủ. Ngươi đấy, trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường. Hôm nay là lần đầu ngươi dự tiệc với thân phận tam thiếu phu nhân của phủ Võ Mục Hầu, không thể trốn tránh mãi như vậy, phải thoải mái xuất hiện trước mặt mọi người, để mọi người tận mắt chứng kiến đệ phu đã cưới được một phu nhân tốt đẹp cỡ nào.”
“Đa tạ đại tẩu.”
Thượng Gia Ngôn theo Tề Ngọc Trăn tới chỗ đông người.
“Vừa rồi chúng ta còn thắc mắc không biết Ngọc Trăn tỷ tỷ đi đâu? Thì ra là mải nói chuyện với Dương thiếu phu nhân.” Thiếu phu nhân phủ Thái phó cười, nói.
Tề Ngọc Trăn giới thiệu Thượng Gia Ngôn với các vị phu nhân trẻ tuổi. Bọn họ đều vui vẻ trò chuyện với y.
Lúc này, Dương Quý Minh cũng đang tụ tập cùng đám hồ bằng cẩu hữu của mình.
Tề Ngọc Phong kéo Dương Quý Minh tới góc vắng người, thần bí nói: “Tam tử, ta thấy Khương Duyệt Nhiên rồi.”
“Sao?”
Dương Quý Minh không bất ngờ về chuyện Tề Ngọc Phong lén nhìn đối tượng mai mối, nhưng dáng vẻ lén lút của hắn hiện giờ là sao, hay…
“Nàng lén hẹn gặp nhị ca ngươi.”
Quả nhiên…
“Suỵt.” Dương Quý Minh ra hiệu cho Tề Ngọc Phong im miệng rồi cẩn thận quan sát xung quanh.
“Nể mặt ta, đừng để lộ chuyện này.”
“Ngươi đã biết rồi?” Tề Ngọc Phong không vui: “Tại sao hôm gặp nhau ở quán trà, ngươi lại không nói với ta?”
“Quán trà ầm ĩ, ta muốn tìm cơ hội khác nói cho ngươi biết.”
“Lén gặp nam nhân trước khi thành thân, tiểu thư của Võ Nghi Bá phủ thật chẳng khác nào con hát, không biết thể diện là gì.” Tề Ngọc Phong nghiến răng nghiến lợi.
“Ngươi bình tĩnh đi, đừng kích động.” Dương Quý Minh hơi nhíu mày, lo Tề Ngọc Phong sẽ gặp rắc rối.
Tề Ngọc Phong hít sâu hai, ba cái, hỏi: “Hôm nay nhị ca ngươi có đến không?”
“Đương nhiên là có, nhưng ta chưa gặp, hôm nay hắn đến cùng phụ thân.”
Đinh Tử Kiệt ở cách đó không xa lên tiếng: “Phong Tử, Tam Tử, hai người các ngươi đang thì thầm gì thế? Đến đây mau!”
Dương Quý Minh trịnh trọng nói với Tề Ngọc Phong: “Đừng để lộ chuyện này, xem như ta nợ ngươi một ân tình.”
“Tam Tử, không phải ta không nể mặt ngươi, nhưng cục tức này thật sự khó nuốt lắm.”
“Chúng ta sẽ nghĩ cách trút giận, nhưng ngươi không được làm bừa.” Dương Quý Minh giữ lấy hắn.
“Được, ta hứa với ngươi.” Tức thì tức thật, song Tề Ngọc Phong cũng sợ mất mặt nếu chuyện này bị lộ ra.