Sau khi Dương Quý Minh rời đi, tân phòng chỉ còn lại Thượng Gia Ngôn cùng đám nha hoàn hồi môn và Cố ma ma.
Cố ma ma giống Trương ma ma – người đưa đồ cưới tới Hầu phủ dạo trước, đều là ma ma quản sự hầu hạ bên người Thượng phu nhân. Thượng Gia Ngôn phải gả đi, Thượng phu nhân cố ý cho Cố ma ma theo y xuất giá.
Hòe An theo Thượng Gia Ngôn từ nhỏ. Sau khi Thượng Gia Ngôn uống phải thuốc mang thai, y cũng chủ động xin uống thuốc để tiếp tục hầu hạ bên cạnh Thượng Gia Ngôn.
Tử Ngọc, Tử Lan cũng là hai nha hoàn được Thượng phu nhân chọn lựa sau khi Thượng Gia Ngôn uống thuốc. Mấy năm nay, bọn họ vẫn luôn chăm sóc y chu đáo hết lòng.
Hòe An cho nha hoàn nhỏ tuổi Tử Lan canh giữ ở gian ngoài, bẩm báo với Thượng Gia Ngôn: “Công tử, ta đã hỏi thăm rồi, hầu hạ bên người tam thiếu gia chỉ có một gã sai vặt tên Phúc Toàn, những vú nuôi, nha hoàn và sai vặt khác đều không có cơ hội tới gần.”
Thượng Gia Ngôn âm thầm suy tính trong lòng, nhưng vẫn nói: “Sau này không được tự ý hành động như thế nữa, đây không phải Thượng phủ, không được làm bừa.”
“Vâng, công tử.”
“Sửa miệng, gọi ta là tam thiếu phu nhân, gọi công tử không hợp phép tắc.”
“Ta biết rồi.” Hòe An cúi đầu, khó chịu thay cho công tử nhà mình.
Tiệc rượu gần kết thúc, đám hồ bằng cẩu hữu của Dương Quý Minh nhao nhao đòi nháo động phòng. Các thiếu gia, tiểu thư nhà họ Dương nghe thế cũng đòi đi theo, cả đám nhóc con cũng chạy tới chờ xem náo nhiệt.
Phúc Toàn chạy về trước, cao giọng bẩm báo với Thượng Gia Ngôn ngồi bên trong tấm mành: “Tam thiếu phu nhân, mọi người đang đòi nháo động phòng, hẳn đã đi đến cổng rồi đấy ạ.”
Cố ma ma ra hiệu cho Tử Ngọc, nàng liền ra khỏi phòng ngủ, cho Tử Lan vào hầu hạ bên trong.
Tử Ngọc cười với Phúc Toàn: “Xin hỏi phải xưng hô với ca ca thế nào?”
Bỗng nhiên được một cô nương gọi là ca ca, Phúc Toàn không khỏi xấu hổ gãi đầu, thành thật nói: “Gọi ta là Phúc Toàn được rồi.”
Ánh mắt Tử Ngọc thoáng hiện lên chút kinh ngạc, không nghĩ đây chính là gã sai vặt duy nhất hầu hạ bên cạnh Dương Quý Minh.
“Nhất định Phúc Toàn ca rất được tam thiếu gia coi trọng.”
Phúc Toàn nở nụ cười, đang định nói thêm lại chợt nghe thấy tiếng cười đùa vang lên ngoài cổng viện.
Thấy Dương Quý Minh, Phúc Toàn lập tức chạy đến bên cạnh hắn. Sau khi nhận được ánh mắt ám chỉ của chủ nhân, Phúc Toàn lại nhanh chóng chạy đi.
Trong sân không ai phát hiện động tác kín đáo của chủ tớ họ ngoài Tử Ngọc đang cố tình quan sát.
Dương Quý Minh sợ đám huynh đệ say mèm này động chạm tới Thượng Gia Ngôn, bèn cố hết sức chặn bọn hắn ở ngoài cửa phòng.
“Đến tân phòng rồi, coi như đã nháo động phòng xong.”
“Không được, còn chưa hành hạ ngươi mà.”
“Đừng quên, ngươi vẫn chưa thành thân đâu.”
Mỗi người một câu, màn nháo động phòng lập tức biến thành trận đấu võ miệng của trẻ nhỏ.
Thượng Gia Ngôn cười phì một tiếng, tuy y nhanh chóng lấy lại vẻ nghiêm túc song vẫn bị mọi người thấy được.
“Tam tử, ngươi có phúc lắm đấy nhé.”
“Được rồi, các ngươi đừng dọa y.” Dương Quý Minh vừa nói vừa lo lắng nhìn Thượng Gia Ngôn.
Khi Dương Quý Minh sắp không chống đỡ được nữa thì Dương Trọng Minh xuất hiện, sau lưng hắn là gã sai vặt Phúc Toàn.
Dương Trọng Minh là con vợ cả, xuất thân Hầu phủ, học vấn uyên thâm, công danh đầy người, là loại công tử thế gia mà đám hồ bằng cẩu hữu của Dương Quý Minh vừa ghét lại vừa kính sợ.
Được Dương Trọng Minh khuyên nhủ, bằng hữu của Dương Quý Minh tỉnh rượu hơn phân nửa, đám tiểu bối nhà họ Dương cũng không còn tâm tư hóng chuyện vui.
Tiễn chân khách khứa xong, Dương Quý Minh quay lại tiểu viện của mình. Nha hoàn ngoài cửa hô to: “Tam thiếu gia đã trở lại!”
Dương Quý Minh vào tân phòng. Phúc Toàn lập tức bưng chậu nước ấm đi theo như một thói quen, nhưng lại bị Tử Ngọc chặn đường.
“Đây là nước rửa mặt của tam thiếu gia à, để ta bưng vào là được.”
“À, được.” Phúc Toàn nhìn Tử Ngọc bưng nước vào phòng, bỗng vỗ đầu một cái, tự trách mình đã quên bây giờ trong phòng còn có thiếu phu nhân, hắn không nên vào trong hầu hạ nữa.
Dương Quý Minh rửa mặt và uống canh giải rượu, tinh thần cũng khá hơn nhiều. Thực ra hắn không uống nhiều rượu lắm, đa số là đoàn đón dâu ra mặt uống thay.
Thượng Gia Ngôn cầm một bộ quần áo bình thường tới, chuẩn bị giúp hắn thay đồ.
“Phu quân muốn gọi nha hoàn hay gã sai vặt vào hầu hạ?”
Nghe được hai tiếng “phu quân”, Dương Quý Minh bỗng hơi hoảng hốt, không trả lời ngay lập tức.
Thượng Gia Ngôn rũ mắt, cầm quần áo, đứng yên không nhúc nhích.
Dương Quý Minh nhanh chóng hoàn hồn, y đang muốn thăm dò thái độ của mình sao?
“Người hầu trong viện của ta được an bài theo quy định của Hầu phủ, nhưng bình thường ta chỉ để Phúc Toàn hầu hạ bên người thôi. Còn việc thay quần áo, trước giờ ta vẫn tự làm.” Dứt lời, hắn vươn tay muốn lấy quần áo trong tay Thượng Gia Ngôn.
Thấy vậy, người nọ lập tức né đi, không cho hắn đạt được mục đích: “Cứ để ta giúp phu quân thay y phục đi.”
Đám người Hòe An thức thời rời khỏi phòng ngủ.
Thượng Gia Ngôn vắt quần áo lên cái giá ở ngay bên cạnh, bắt đầu giúp Dương Quý Minh cởi áo, tháo thắt lưng.
Lần đầu làm loại chuyện này, động tác của Thượng Gia Ngôn rất vụng về, đặc biệt là cái nút trên cùng của áo, y cố mãi mà không thể gỡ được. Điều này khiến y càng bối rối và kích động hơn.
“Để ta.” Dương Quý Minh cố điều chỉnh giọng nói của mình dịu dàng hơn một chút.
Thượng Gia Ngôn rụt tay về, e dè không dám nhìn thẳng vào hắn.
Dương Quý Minh gẩy nhẹ một cái, nút áo bung ra. Hắn nhanh chóng thay áo lót và áo ngủ vào.
Thượng Gia Ngôn cúi đầu đi về phía chiếc giường khắc hoa cỡ lớn. Y ngồi xuống mép giường, ánh mắt vẫn bám chặt vào mặt đất.
Dương Quý Minh cũng không dám nhìn y. Sắc đẹp ở ngay trước mắt, hắn thực sự cảm thấy hơi giày vò. Đối phương dịu ngoan như thể mặc người tới hái, đã thế, cả hai còn là phu phu hợp pháp, được tất cả mọi người công nhận.
Dương Quý Minh đứng bất động thật lâu. Trái tim của Thượng Gia Ngôn cũng trĩu xuống.
Không ôm hy vọng còn đỡ, vậy mà khi y có chút chờ mong, kết quả lại hoàn toàn trái ngược. Trong phút chốc, y không khỏi cảm thấy buồn và mất mát.
Một giọt lệ bất ngờ lăn dài trên má, Thượng Gia Ngôn giật mình, vội ngẩng đầu lên, cố gắng mở mắt thật to để nước mắt không tràn ra nữa.
Dương Quý Minh thấy vậy, vội vàng đi tới, lo lắng hỏi: “Sao lại khóc? Không thoải mái ở chỗ nào?”
Hắn không hỏi còn đỡ, hắn vừa hỏi, nước mắt Thượng Gia Ngôn đã lã chã tuôn rơi.
Thượng Gia Ngôn khẽ cắn môi, lắc đầu.
“Đừng khóc, ngươi khó chịu ở đâu, nhớ nhạc phụ nhạc mẫu, hay là… sợ ta động vào ngươi?”
Thượng Gia Ngôn kinh ngạc nhìn hắn, bỗng quên luôn cả khóc.
“Ngươi yên tâm, ta sẽ không chạm vào ngươi nếu không được ngươi cho phép.” Dương Quý Minh cam đoan.
Thượng Gia Ngôn suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng quyết định nói cho rõ ràng.
Y hỏi: “Ngươi không ghét ta?”
Dương Quý Minh lắc đầu, thản nhiên cười, đáp: “Ta là con vợ lẽ, không có công danh cũng chẳng được học hành, ngươi không chê ta vô tích sự là tốt lắm rồi.”
Thượng Gia Ngôn ngẩn ngơ nhìn hắn, lắc đầu.
Dương Quý Minh mỉm cười, dịu dàng nói: “Không còn sớm nữa, hôm nay bận rộn cả ngày rồi, nghỉ ngơi đi.”
Thượng Gia Ngôn gật đầu một cái, nhẹ đến mức gần như không thể nhận ra. Y vén chiếc chăn gấm thêu hoa văn đỏ thẫm lên, nằm xuống. Ngừng một lát, y bỗng dịch người vào trong.
Dương Quý Minh chuẩn bị đi lấy chăn đệm cất sẵn trong tủ quần áo, thấy vậy bèn kinh ngạc dừng bước, nhìn nửa bên giường trống không.
Hai người nhìn nhau. Thượng Gia Ngôn xấu hổ kéo chăn lên che mặt.
Dương Quý Minh cong môi, ý cười tràn ra khỏi mắt. Hắn thổi tắt đèn, chỉ để lại đôi nến hỉ tiếp tục cháy ở trên bàn.
Màn giường đỏ thẫm được buông xuống, ánh nến le lói hắt vào làm không gian trở nên mị hoặc và mông lung.
Dương Quý Minh nằm xuống, nghiêng người kéo mảnh chăn trên mặt Thượng Gia Ngôn xuống, để y ló đầu ra, nói: “Đừng làm mình ngạt thở.”
Thượng Gia Ngôn nhớ đến lời dạy của mẫu thân, bỗng đỏ mặt. Giống như bái đường, viên phòng cũng là một bước không thể thiếu.
Y nghiêng đầu nhìn Dương Quý Minh, phát hiện người nọ cũng đang nhìn mình.
Trong chớp mắt đó, Dương Quý Minh cảm thấy nhịp tim mình đang không ngừng tăng tốc.
Hắn do dự vài giây, thử lật người, chống hai tay bên đầu Thượng Gia Ngôn. Người nọ căng thẳng thấy rõ, song lại không đẩy hắn ra.
Dương Quý Minh với tay lấy hộp thuốc mỡ ở đầu giường, biết Thượng Gia Ngôn là lần đầu tiên, sợ làm y bị thương nên chỉ qua loa một lần liền dừng lại. Chút tự chủ ấy, hắn vẫn có. Hắn tự nhủ với bản thân, ngày tháng còn dài.
Xong việc, Dương Quý Minh sai người chuẩn bị nước ấm, ôm Thượng Gia Ngôn vào thùng tắm lớn.
Thân thể trần trụi rúc ở trong chăn còn không đến nỗi, giờ bị ngâm nước, Thượng Gia Ngôn liền khẽ run lên, ánh mắt cũng chẳng biết nên lia tới góc nào.
“Đừng sợ, ta giúp ngươi tắm qua một chút.”
“Ta tự làm.” Thượng Gia Ngôn đòi lấy khăn mặt trong tay Dương Quý Minh.
Đương nhiên đối phương không đồng ý. Hắn tắm cẩn thận cho y xong mới tự gột rửa cho mình.
Tắm xong, Dương Quý Minh dùng khăn bông lau khô bọt nước dính trên thân thể cả hai, thả Thượng Gia Ngôn vào chăn ấm rồi cũng rúc vào.
Tay Thượng Gia Ngôn vô tình chạm phải lồng ngực Dương Quý Minh, ngay lập tức, cảm xúc nóng bỏng khiến y vội rụt tay về. Trong đầu bỗng hiện lên cảnh tượng cả hai viên phòng khi nãy, người nọ đã nói “cố chịu một chút, chỉ làm một lần thôi”. Biết hắn lo lắng cho mình, Thượng Gia Ngôn vô cùng cảm động, cũng hơi áy náy nữa.
“Có muốn gọi người khác vào hầu hạ không?” Thượng Gia Ngôn thấp thỏm hỏi.
“Ta không phải kẻ đắm chìm trong nhục dục.” Dứt lời, Dương Quý Minh lại bổ sung: “Nhưng lần sau sẽ không tha cho ngươi dễ dàng vậy đâu.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thượng Gia Ngôn bất chợt đỏ bừng.
Dương Quý Minh ôn hòa nói: “Ngủ đi.” Dứt lời, hắn nhắm mắt, làm như đã chìm vào giấc ngủ.
Thượng Gia Ngôn thả lỏng toàn thân, nhẹ nhàng duỗi tay duỗi chân, cũng nhắm mắt đi tìm mộng đẹp.
Nghe thấy tiếng hô hấp đều đều bên cạnh, Dương Quý Minh mới mở mắt ra. Hắn nhìn người bên gối, vươn tay kéo y vào lòng rồi mới thật sự đi vào giấc ngủ.
Thượng Gia Ngôn mở mắt khi trời tờ mờ sáng. Y vội vã ngồi dậy, song lại bị Dương Quý Minh ấn xuống giường: “Sớm mà, ngủ thêm một lát đi.”
“Sáng nay còn phải kính trà trưởng bối.”
“Không trễ được đâu.”
“Nhưng ta không ngủ được.”
“Vậy chúng ta nói chuyện một lát đi.”
“…”
Dương Quý Minh hỏi: “Ngươi có tên tự không?”
Thượng Gia Ngôn đáp: “Cảnh Thước.”
“Là hai chữ nào?”
“Cảnh trong phong cảnh, thước trong thiểm thước.” (1)
(1) Thiểm thước: lập lòe
“Cảnh Thước, cao sơn cảnh hành, minh quang thước lượng.” (2) Tuy không giỏi thơ từ ca phú, nhưng Dương Quý Minh đã từng chơi nối chữ bằng thành ngữ một thời gian nên cũng nhớ được vài câu.
(2) Nghĩa là: phẩm chất cao quý, ánh sáng chói lòa. Ở đây bé thụ cố ý giải thích đơn giản hai chữ trong tên tự của mình, công lại lý giải theo cách hay hơn.
Thượng Gia Ngôn kinh ngạc nhìn hắn, trong mắt thoáng ý cười. Phu quân mới cưới lại cho y thêm một niềm vui bất ngờ nữa.
“Sau này ta sẽ gọi ngươi là Cảnh Thước. Ta không có tên tự, ngươi có thể gọi ta là Quý Minh.”
“Được.” Thượng Gia Ngôn nhẹ giọng đáp.
Nhìn tức phụ ngoan hiền lại xinh đẹp nằm ngay bên cạnh, Dương Quý Minh không khỏi suy nghĩ xa xôi.
Thượng Gia Ngôn cảm nhận được biến hóa trên cơ thể hắn, cả người cứng lại theo bản năng. Nhưng nghĩ đêm qua cả hai đã viên phòng, giờ này lại cùng trần truồng trong một ổ chăn, y liền cố gắng động viên bản thân bình tĩnh lại.
“Ngươi đừng sợ, ta dậy ngay đây.” Hiển nhiên Dương Quý Minh cũng nhận ra y đang căng thẳng, nhanh chóng rời giường mặc quần áo.
Thượng Gia Ngôn nhẹ nhàng thở ra, song cũng mơ hồ dâng lên vài phần thất vọng. Y ôm chăn ngồi dậy, khó xử nhìn xiêm y ở đằng xa.
Dương Quý Minh mặc quần áo xong, cầm áo lót và áo ngoài của Thượng Gia Ngôn tới, sau đó quay lưng về phía y.
“Đa tạ… Quý Minh.”
“Chỉ lấy hộ ngươi một bộ quần áo thôi, sau này không được khách khí với ta như thế nữa.” Giọng Dương Quý Minh mang theo ý cười.
Thượng Gia Ngôn thoáng ngừng động tác mặc quần áo, nhìn tấm lưng rộng lớn của người kia, hai mắt cong cong, mềm giọng đáp: “Được.”
Theo lý mà nói, buổi tối y phải ngủ bên ngoài, sáng ra còn phải rời giường trước. Nhưng y cố tình làm ngược lại, kết quả, phép thử này đã khiến y rất vui lòng.