Dương Quý Minh về sớm, Thượng Gia Ngôn hết sức ngạc nhiên, lo lắng hỏi: “Sao ngươi về sớm thế?”
“Xin nghỉ buổi chiều.” Dương Quý Minh vừa lau mặt vừa đáp.
Thượng Gia Ngôn đứng bên cạnh nhìn hắn bằng ánh mắt khó hiểu.
Dương Quý Minh day ấn đường, ôn hòa nói: “Ta đi điều tra một vụ án ở phủ Thuận Thiên.”
Thượng Gia Ngôn tức giận nhìn hắn, không nói một lời.
Dương Quý Minh chẳng biết làm sao, phất tay cho bọn hạ nhân lui ra, thần bí nói: “Vụ án này liên quan đến nhị ca.”
Thượng Gia Ngôn lạnh giọng: “Liên quan đến Khương Duyệt Nhiên chứ gì?”
“Ặc…” Dương Quý Minh gãi đầu: “Sao ngươi biết?”
Thượng Gia Ngôn tức giận: “Tối qua nhị ca đến tìm ngươi, sau đó ngươi liền ngơ ngẩn, ta có thể không lo lắng sao? Thế nên hôm nay ta đã sai người đi hỏi thăm một chút.”
Dương Quý Minh nịnh ngọt: “Ngươi hỏi được cái gì?”
“Ngươi nói trước đi.”
“Được.”
Dương Quý Minh kể đầu đuôi vụ án cho Thượng Gia Ngôn nghe, không hề có ý định giữ bí mật cho Dương Trọng Minh.
Thượng Gia Ngôn khẽ thở dài: “Khoảng hai tháng trước, có một hôm nhị ca ra ngoài cả đêm không về. Mấy ngày gần đây, nhị ca lại đi sớm về trễ, còn ngủ ở thư phòng.”
Dương Quý Minh “ồ” một tiếng: “Người trong viện chúng ta còn có thể hỏi thăm được cả chuyện phòng the của nhị ca nhị tẩu.”
Thượng Gia Ngôn lườm hắn, hỏi: “Vì sao người lại hoài nghi Khương Duyệt Nhiên không mang thai?”
“Cảnh Thước, ta hỏi ngươi, nếu ngươi mang thai, ngươi có dám uống thuốc mà không cần đại phu trực tiếp bắt mạch kê đơn không?”
“Sao có thể?” Thượng Gia Ngôn che bụng theo bản năng: “Nhất định ta sẽ mời đại phu tốt nhất tới bắt mạch, uống thuốc lung tung sẽ ảnh hưởng đến thai nhi.”
Dương Quý Minh gật đầu: “Cho nên Khương Duyệt Nhiên rất đáng nghi.”
Thượng Gia Ngôn hơi trầm ngâm: “Có lẽ nàng không muốn người ta phát hiện.”
Dương Quý Minh lắc đầu: “Ngộ nhỡ uống nhầm thuốc, ảnh hưởng đến thai nhi, người tổn hại sẽ là nàng ta. Nàng ta hoàn toàn có thể chọn cách đeo khăn che mặt hoặc tới tiệm thuốc vắng vẻ để thăm khám.”
Thực ra nguyên nhân khiến hắn hoài nghi Khương Duyệt Nhiên mang thai giả chính là nội dung truyện.
Dựa theo nguyên tác, đứa trẻ này không tồn tại. Một là không có, hai là bất ngờ không còn nữa.
Thượng Gia Ngôn nói: “Ngươi nói có đạo lý, nhưng thế gian này không phải mẫu thân nào cũng đặt con cái lên hàng đầu.”
“Ừm, nhưng ta vẫn cảm thấy nàng mang thai giả. Ta định chờ nhị ca hồi phủ sẽ hỏi rõ chuyện giữa hắn và Khương Duyệt Nhiên.”
Thượng Gia Ngôn giật mí mắt, hỏi: “Ngươi muốn hỏi nhị ca chuyện gì?”
Dương Quý Minh do dự vài giây, ấp úng nói: “Hỏi có đúng là hắn và Khương Duyệt Nhiên đã vượt quá giới hạn hay không.”
Thượng Gia Ngôn hết sức ngạc nhiên: “Đầu óc ngươi toàn đất đấy à, đệ đệ nào lại đi hỏi ca ca loại chuyện này?”
Dương Quý Minh tội nghiệp nói: “Ngộ nhỡ không có thì sao? Như vậy, Khương Duyệt Nhiên sao có thể mang trong mình cốt nhục của nhị ca.”
“Có hay không chẳng lẽ nhị ca không tự biết? Nếu không phải của hắn, dù hắn có lòng giúp đỡ Khương Duyệt Nhiên thì cũng đâu thể vừa về phủ đã sang ngủ ở thư phòng.”
“Không chừng bản thân hắn thật sự không rõ. Ngươi quên sao, Hồng Ngọc có thai nhưng đại cữu ca lại không biết mình đã làm gì.”
Thượng Gia Ngôn im lặng, y tin đại ca không nói dối, nếu làm, chắc chắn sẽ nhận ngay.
“Lại nói, chúng ta mang về rất nhiều đặc sản Tô Châu, ngày mai ta sẽ đưa một ít sang Thượng phủ, mẫu thân còn nợ ta một câu trả lời.”
Nhớ đến chuyện trước kia, Dương Quý Minh không khỏi sầm mặt gật đầu.
Buổi tối, Dương Trọng Minh còn chưa trở lại, Dương Chính Nghĩa đã về phủ trước, nổi giận đùng đùng gọi Dương Quý Minh lên nhà chính.
Hôm nay nghe người khác chúc mừng, ông mới biết Dương Quý Minh đã tới Hình bộ nhậm chức.
Dương Chính Nghĩa hỏi: “Việc ở Hình bộ được quyết khi nào?”
“Thưa phụ thân, hôm qua con đi bái kiến Hứa đại nhân, ông ấy bảo con hôm nay đến Hình bộ báo danh.”
“Chuyện lớn như vậy, sao hôm qua ngươi không nói với người nhà?”
“Vui quá nên quên mất.”
“Quên?” Dương Chính Nghĩa vỗ bàn: “Ngươi có biết hôm nay đồng liêu nói về việc ngươi được thăng quan, vậy mà ta lại không hề hay biết. Bọn họ đều chê cười sau lưng ta, bóng gió đoán phụ tử chúng ta bất hòa.”
“Xin phụ thân bớt giận, những người đó chỉ là ghen với sự ưu tú của con ngài mà thôi.”
“Ngươi ưu tú à?”
“Đại ca và nhị ca ưu tú.”
Dương Chính Nghĩa hít sâu vài cái, điều chỉnh tâm trạng, nói: “Ngươi thành thật nói với vi phụ, chức quan chính lục phẩm này có liên quan gì tới vụ án của tứ thúc ngươi không?”
“Phụ thân, vụ án của tứ thúc con thật sự không tham gia.” Dù thế nào hắn cũng không thể nhận.
Dương Chính Nghĩa khoát tay: “Được rồi, ngươi nói không tham dự thì là không tham dự. Dù sao chuyện ngươi làm quan cũng là chuyện tốt, đi báo với tổ mẫu và mẫu thân của ngươi đi.”
“Vâng.”
Vì thế, Dương Quý Minh lại tới Phúc Hỉ đường và viện chính một chuyến.
Lão thái quân và đại phu nhân tỏ ra vui mừng nhưng trong lòng đang suy nghĩ gì thì chẳng ai biết được.
Không lâu sau, chuyện Dương Quý Minh tới Hình bộ làm quan đã lan truyền khắp Hầu phủ.
Tứ phu nhân làm loạn ở Phúc Hỉ đường, nói Dương Quý Minh giẫm lên xác của tứ thúc và đường đệ để leo lên quan trường, buộc hắn phải cứu phu quân cùng nhi tử mình ra trước khi bị xử trảm.
Dương Quý Minh coi như không nghe thấy, mặc kệ bà ta.
Đợi Dương Trọng Minh về phủ, người gác cổng liền sai người tới Trầm Hương viện thông báo. Dương Quý Minh lập tức chuẩn bị đến Mặc Lệ hiên.
Thượng Gia Ngôn dặn dò: “Nếu nhị ca không chịu nói, ngươi đừng cố hỏi, tránh xảy ra xung đột.”
“Biết rồi, ta sẽ đi nhanh về nhanh thôi.” Dương Quý Minh mỉm cười, nhìn có vẻ rất thoải mái.
Trong Mặc Lệ hiên, Dương Trọng Minh thấy Dương Quý Minh tới bèn mời hắn vào thẳng thư phòng: “Người gác cổng nói ngươi tìm ta hả?”
“Vâng, ta muốn hỏi chuyện hôm qua.”
“Sao rồi?”
“Phủ Thuận Thiên đã điều tra đến chỗ Khương tiểu thư, nàng là người bị hiềm nghi nhiều nhất.” Dương Quý Minh vô thức nhíu mày.
Dương Trọng Minh thở dài: “Xem ra nếu không tìm được hung thủ, Duyệt Nhiên sẽ không thể thoát khỏi hiềm nghi.”
Dương Quý Minh hỏi: “Nhị ca, vì sao ngươi lại tin Khương tiểu thư như vậy?”
“Ta hỏi ngươi, nếu đệ muội bị quan phủ hoài nghi, ngươi có tin tưởng y không?” Dương Trọng Minh không đáp mà hỏi ngược lại.
“Tin.”
“Đạo lý giống nhau thôi.”
Dương Quý Minh không thể cãi lại.
Dương Trọng Minh hỏi: “Nguyên nhân Duyệt Nhiên bốc thuốc, ngươi đã biết rồi đúng không?”
“Biết, một phương thuốc an thai thông thường.” Lời này có ẩn ý là, ngươi tận mắt thấy nàng uống thuốc dưỡng thai sao?
Dương Quý Minh liên tục ám chỉ.
“Duyệt Nhiên không phải người sơ suất, chỉ là mang thai khiến nàng bối rối hơn nhiều.” Dương Trọng Minh giải thích.
“Nhị ca, bọn Trương Bộ đầu đã điều tra những người có liên hệ với nạn nhân, hiềm nghi đều không lớn.”
“Các ngươi hoài nghi Duyệt Nhiên là chuyện bình thường, nhưng ta tin nàng.” Ánh mắt Dương Trọng Minh vô cùng kiên định.
Dương Quý Minh đổi đề tài, nghi hoặc nói: “Nhị ca đã từng nói sẽ thử hòa hợp với nhị tẩu, không liên hệ với Khương tiểu thư nữa. Tại sao Khương tiểu thư lại đột nhiên mang thai?”
Dương Trọng Minh im lặng trong chốc lát, một lúc sau mới nói: “Nhị tẩu ngươi gạt ta nhờ Thái tử tìm việc cho ta, ta bực bội nên đã tới tửu phường của ngươi uống rượu.”
Nghe vậy, Dương Quý Minh hơi sửng sốt, không ngờ địa điểm phát sinh sự việc lại bao gồm cả tửu phường Trầm Hương.
“Lúc rời khỏi quán rượu, ta vẫn rất tỉnh táo. Trên đường về phủ, ta gặp Duyệt Nhiên, nàng hỏi ta vì sao không hồi âm. Ta nói, ta đã thành thân, ta có lỗi với nàng, nàng xứng đáng gặp được một người tốt hơn.”
“Ta lo cho nàng nên đã lén đi theo, muốn tận mắt nhìn nàng về phủ. Nào ngờ nàng lại rẽ vào tửu quán, uống rượu như không còn muốn sống, ta đành phải ra mặt ngăn nàng, kết quả lại biến thành cùng nàng uống rượu.”
Dương Trọng Minh thở dài: “Sau đó, ta say đến bất tỉnh, khi tỉnh lại đã là sáng hôm sau rồi.”
Dương Quý Minh cau mày: “Đêm đó hai người các ngươi đã vượt quá giới hạn?”
Dương Trọng Minh gật đầu: “Duyệt Nhiên nói nàng cũng say khướt, là ông chủ tửu quán tốt bụng đưa chúng ta tới khách điếm bên cạnh. Ngày đó nàng mặc nam trang, ông chủ tửu quán tưởng nàng là nam nhân nên mới đưa chúng ta vào một gian phòng.”
Dương Quý Minh hỏi: “Tửu quán nhà nào thế?”
“Trên phố Cao Sơn, hình như tên là Ngu Mỹ Nhân thì phải.”
Dương Quý Minh hơi gật đầu, mở miệng nói: “Nhị ca, đã làm chuyện kia, dù sao cũng phải có chút dấu vết. Hai con ma men thật sự có thể sao?”
Dương Trọng Minh không ngờ hắn sẽ hỏi như thế, gật đầu: “Lúc đó ta vừa sợ lại vừa hối hận, nhưng chuyện đã rồi, ta nhất định phải có trách nhiệm với nàng.”
“Nhị ca định làm gì?”
“Cười nàng làm bình thê(*).”
(*) Vợ lẽ nhưng coi như ngang hàng với vợ cả.
“Nhị ca, nói là bình thê nhưng thực chất vẫn là tiểu thiếp. Chính ngươi ngẫm lại xem kinh thành có nhà nào cưới bình thê không, đây chẳng phải là khiến người khác cười chê sao?”
“Không thể cho nàng danh phận chính thê, ta chỉ có thể dùng bình thê để bù đắp.”
“Nhị ca không nghĩ nhị tẩu sẽ thất vọng à?”
Dương Trọng Minh hơi sửng sốt, thở dài: “Chuyện đến nước này, ta chỉ đành nghĩ cách khác để bù đắp cho nhị tẩu ngươi thôi.”
“Việc này còn liên quan đến thanh danh Hầu phủ, lão thái quân, phụ thân và cả mẫu thân chưa chắc sẽ đồng ý.”
“Ta sẽ cầu xin đến khi bọn họ đồng ý mới thôi.”
Dương Quý Minh cũng thở dài, không thuyết phục nổi nhị ca: “Ta hiểu rồi, ta về trước đây, nhị ca cứ cẩn thận suy nghĩ thêm đi.”
“Ừ.”
Ngoài thư phòng, một tiểu nha hoàn vội vàng rời đi, sau đó chạy vào nhà chính.
Vừa rời khỏi Mặc Lệ hiên, Dương Quý Minh liền sai Ngô Lượng tới Trầm Hương tửu phường và quán rượu Ngu Mỹ Nhân để thăm dò, còn hắn thì vào phòng kể lại mọi chuyện cho Thượng Gia Ngôn nghe.
Nghe xong, Thượng Gia Ngôn im lặng một hồi rồi mới thở dài: “Xem ra Khương Duyệt Nhiên sắp vào phủ rồi, ta cảm thấy thật không đáng thay nhị tẩu.”
Sáng sớm hôm sau, Ngô Lượng quay về bẩm báo chuyện tối hôm qua.
Ngô Lượng nói: “Nhị thiếu gia uống một vò ở tửu phường Trầm Hương, lúc rời đi vẫn chưa say.” Nói tới đây, hắn hơi ngừng lại.
Dương Quý Minh: “Nói tiếp đi.”
Ngô Lượng tiếp lời: “Phúc Toàn ca nói, ngày đó hắn thấy ngoài tửu phường có một vị công tử trẻ tuổi trông rất giống Khương lục tiểu thư, còn do dự có nên nói với nhị thiếu gia một tiếng không, cuối cùng vẫn quyết định giữ im lặng.”
Trong lúc trả lời, hắn khéo léo hạ thấp sự nhạy bén của Phúc Toàn trước mặt Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn.
Thượng Gia Ngôn kinh ngạc nhìn Ngô Lượng, ánh mắt mang theo chút không vui và cảnh cáo. Y không ngại người hầu bên cạnh linh hoạt khôn ngoan, nhưng không hy vọng bọn họ đấu đá lẫn nhau.
Dương Quý Minh thì không nhận ra ẩn ý, gật đầu nói: “Phúc Toàn đã từng thấy Khương Duyệt Nhiên lúc mặc nam trang rồi.”
“Bên Ngu Mỹ Nhân, ông chủ tửu quán nói phố Cao Sơn và phố Bách Hoa cách nhau không xa, thỉnh thoảng sẽ có nữ tử phong trần cải trang ra ngoài. Ông ta thấy nhị thiếu gia và cô nương giả nam kia có quen biết, nên mới đưa bọ họ tới khách điếm bên cạnh theo lệ thường.”
Dương Quý Minh không khỏi cười lạnh: “Nghe xem, ai mà chẳng đoán ra nàng là nữ giả nam? Mặc nam trang ra ngoài kết bạn với nam nhân, còn bị người ta tưởng là nữ tử thanh lâu. Loại nữ nhân như thế, sao nhị ca có thể phải lòng!”
Thượng Gia Ngôn lườm hắn: “Ngươi tức giận như vậy làm gì, ta phát hiện ngươi rất có thành kiến với Khương Duyệt Nhiên.”
Tuy y không tán thành với cách làm của Khương Duyệt Nhiên, nhưng cũng không đến mức tức giận như Dương Quý Minh. Dù sao nàng ta cũng không trực tiếp xúc phạm tới hai người bọn họ.
“Hay là, ngươi đang xót thay cho nhị tẩu.” Thượng Gia Ngôn tức giận trừng hắn.
Ngô Lượng vội vàng lặng lẽ lui ra.
Dương Quý Minh sửng sốt, để ý đến Khương Duyệt Nhiên làm gì nữa, lập tức chuyển giọng, nói: “Ta thấy nhị ca hao tâm tổn trí vì nàng, cảm thấy không đáng thay cho hắn.”
Thượng Gia Ngôn tức giận: “Đây không phải lỗi của nam nhân à? Ai bảo hắn mãi nặng lòng với Khương Duyệt Nhiên. Nếu hắn không đi theo nàng, sao lại xảy ra những chuyện tiếp theo?”
“Cảnh Thước, ngươi nói rất đúng. Nhưng nhị ca cũng chỉ lo nàng một mình nguy hiểm, muốn tận mắt nhìn nàng về phủ thôi.”
“Ngu chết ngươi đi.” Thượng Gia Ngôn vốn không muốn nói nhưng giờ đã chẳng nhịn nổi nữa: “Nếu nhị ca không bám theo, có lẽ nàng sẽ không đi vào tửu quán, thậm chí còn bình an vô sự trở về Bá phủ nữa đấy.”