Dù Hầu phủ kinh thiên động địa ra sao thì Dương phủ ở thành Đông vẫn an nhàn như cũ.
Dương Uyển Ngọc tự bưng một chiếc ghế dựa tới ngồi cạnh Thượng Gia Ngôn, khua chân múa tay vui sướng kể lại những chuyện đã xảy ra trong Hầu phủ.
Thượng Gia Ngôn thấy nàng hưng phấn, cười khẽ trêu ghẹo nàng, giả vờ nói với đứa con trong bụng: “Bảo bối, sau này con không được học tam cô cô, giương nanh múa vuốt, hung hăng tùy tiện nhé.”
Dương Uyển Ngọc lập tức mếu máo, nói với đứa bé: “Chất nhi ngoan, phụ thân ngươi nói oan cho ta đó, về sau ngươi phải đứng về phía cô cô, làm chỗ dựa vững chắc cho cô cô đấy.”
Thượng Gia Ngôn bật cười: “Bảo bối nghe rồi, nó nói mượn lời may mắn của cô cô, sau này lớn lên nhất định sẽ có thực lực để trở thành chỗ dựa khiến cô cô kiêu ngạo.”
Hai người cười thành tiếng.
Dương Quý Minh đi đến, nghe tiếng họ, tâm trạng cũng tốt lên.
Hắn ngồi xuống bên cạnh Thượng Gia Ngôn. Thượng Gia Ngôn tự nhiên dựa vào người hắn.
“Tam ca tam tẩu chẳng giữ ý gì cả, trước mặt muội muội mà vẫn thân mật như vậy sao.” Dương Uyển Ngọc chu miệng tỏ vẻ tức giận song trong lòng lại cực kỳ hâm mộ.
Dương Quý Minh trêu chọc: “Bảo nhị thẩm tìm người tốt, nhanh chóng gả ngươi đi đi.”
Dương Uyển Ngọc hừ hừ mấy tiếng, lại mách Thượng Gia Ngôn: “Tam tẩu, tam ca bắt nạt ta.”
Thượng Gia Ngôn cười nhẹ, tỏ vẻ ở cũng chiến tuyến với Dương Quý Minh.
Dương Uyển Ngọc buồn bực nói: “Không để ý đến các ngươi nữa, ta về phủ.” Tuy nói vậy, nhưng vẻ mặt nàng lại không có chút bực bội nào.
Nàng tới đây là để trò chuyện cho Thượng Gia Ngôn đỡ buồn, giờ Dương Quý Minh đã về, nàng đương nhiên cũng phải rời đi.
Thượng Gia Ngôn nhìn sắc trời ngoài cửa, nói: “Sắp tối rồi, ở lại ăn cơm đi, sau đó bảo tam ca của ngươi đưa ngươi về, như vậy ta cũng yên tâm hơn.”
“Tam tẩu đừng lo, ta ngồi xe ngựa đến, giờ lại ngồi xe ngựa trở về, sẽ tới nơi ngay thôi, không sao đâu.” Dương Uyển Ngọc lơ đễnh nói.
Dương Quý Minh chợt nảy ra một suy nghĩ, nói: “Ta bảo Viễn An đưa tam muội về.” Dứt lời, hắn ra ngoài, sai Ngô Lượng sang tòa nhà kế bên một chuyến.
Thượng Gia Ngôn hơi giật mình nhưng không nói gì thêm.
Dương Uyển Ngọc vội lắc đầu: “Tam ca, ngươi mau gọi người quay lại!”
Dương Quý Minh bình tĩnh nói: “Viễn An là biểu đệ của tẩu tử ngươi, cũng là tân khoa Tiến sĩ, đã nhậm chức ở Công bộ rồi. Tuy kém ta một chút, nhưng hắn thực sự là một nhân tài đầy hứa hẹn. Tổ tiên nhà họ Lục nhiều đời làm quan, cũng là gia tộc quyền thế một phương.”
“Tam ca, ngươi đừng nói nữa.” Dương Uyển Ngọc lườm hắn rồi đỏ mặt cúi đầu. Làm gì có ca ca nào trực tiếp nói với muội muội những chuyện này?
Dương Quý Minh lại bảo: “Tam muội, quan tâm đến chuyện cả đời của mình có gì đáng xấu hổ đâu.”
“Ta biết rồi.” Dương Uyển Ngọc lên tiếng, nhanh chóng rời đi.
Nếu nàng thật sự là người tuân theo số phận, để mặc phụ mẫu lo chuyện hôn nhân thì sao lại làm loạn vì muốn từ hôn với Lư Tử Hi cho bằng được?
Có lẽ vì cúi đầu đi đường, cũng có lẽ vì đi quá nhanh, nên khi tới cửa, Dương Uyển Ngọc vừa vặn đụng phải Lục Viễn An đang đi tới.
Dương Quý Minh nhanh chân bước tới đỡ Dương Uyển Ngọc, cố ý đổ lỗi cho Lục Viễn An: “Viễn An, ngươi va phải Uyển Ngọc rồi.”
Lục Viễn An lui về phía sau hai bước, hành lễ xin lỗi.
Dương Uyển Ngọc vội nói: “Không sao, không phải tại ngươi, là ta không tốt, không để ý đường.”
Dương Quý Minh lại bảo: “Sắp tối hẳn rồi, tam muội phải về phủ, Viễn An, ngươi hộ tống nàng đi.”
Trong phút chốc, Dương Uyển Ngọc càng cảm thấy bất an. Nàng đứng yên tại chỗ, cúi đầu, xoắn vặn khăn tay.
Lục Viễn An nao lòng, nhìn về phía Dương Uyển Ngọc theo bản năng.
Bình thường hắn cũng hay sang nhà Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn, cũng biết Dương Uyển Ngọc là người thẳng thắn, vui thì cười giận thì mắng. Hôm nay đột nhiên thấy nàng nữ tính như thế, trong đầu hắn như có một sợi dây đàn căng cứng bỗng chốc đứt đôi.
Thượng Gia Ngôn lẳng lặng nhìn bọn họ, không nói rõ là tán thành hay phản đối.
Cuối cùng, dưới sự tác động của Dương Quý Minh, Lục Viễn An hộ tống Dương Uyển Ngọc về Hầu phủ.
Thượng Gia Ngôn bất đắc dĩ nhìn Dương Quý Minh: “Nếu ngươi không thích làm quan, mai kia có thể đi làm mối.”
“Ngươi nói đúng, ta có thể cân nhắc xin làm quan mai.”
“Cho ngươi vài lọ thuốc màu mà ngươi đã định mở luôn xưởng nhuộm đấy à.”
Dương Quý Minh ngồi xuống bên cạnh Thượng Gia Ngôn, nhẹ giọng nói: “Hôm nay ngươi hàn huyên gì với tam muội thế, lúc ta trở về, hình như các ngươi đang cười rất vui.”
“Nói chờ bảo bối lớn lên sẽ làm chỗ dựa vững chắc cho tam muội.”
Dương Quý Minh hình như thực sự nghiêm túc, ngẫm nghĩ, nói: “Được.”
“Con còn chưa chào đời đâu, vậy mà ngươi đã ngóng nó thành hổ thành rồng như vậy rồi.”
“Đâu có.”
Thượng Gia Ngôn cười nhẹ rồi nói: “Hôm nay tam muội kể với ta rất nhiều chuyện xảy ra trong Hầu phủ. Năm mới sắp tới rồi, vậy có ổn không?”
“Yên tâm, sắp kết thúc rồi.”
“Quả nhiên ngươi cũng liên quan.”
“Ta không trực tiếp tham dự vào chuyện trong phủ, nhưng ta biết.”
Thượng Gia Ngôn hơi nhíu mày, nói: “Đại ca và nhị ca có tranh chấp, người được lợi chính là ngươi. Ta lo có người nói xấu, phá hoại thanh danh của ngươi.”
“Cây ngay không sợ chết đứng. Hơn nữa, đại ca và nhị ca cũng không có tranh chấp gì, chỉ là hai tẩu tử va chạm.”
“Chẳng phải cũng giống nhau sao.”
“Ta thấy nhị ca không có ý tranh tước vị với đại ca, chỉ cần bọn họ nói rõ là được.” Dương Quý Minh suy nghĩ, cũng không lo lắng quá.
Thượng Gia Ngôn nhìn hắn bằng ánh mắt sâu xa.
“Ngươi đừng nhìn ta như vậy, ta không muốn cái tước vị kia.” Dương Quý Minh phẫn nộ nói: “Đại ca có hai đứa con trai, con trai của nhị ca cũng sắp chào đời, đều là cháu ruột con vợ cả.”
“Ngươi có từng nghĩ, di nương nghĩ thế nào không?”
“Hả? Di nương muốn cho ta kế thừa tước vị?” Trong đầu Dương Quý Minh bỗng lóe lên hình ảnh người mẹ phản diện ép con trai đi tranh gia sản.
“Ta không nói vậy.”
Dương Quý Minh gãi đầu, không nghĩ ra thì không cần nghĩ nữa, lơ đễnh nói: “Di nương không thể ép buộc ta.”
Thượng Gia Ngôn bình tĩnh nhìn hắn vài giây, bật cười, nói: “Kể cho ta về va chạm giữa hai tẩu tử đi.”
“Ngươi phải hứa với ta không được hao tâm vì chuyện của bọn họ.”
“Ừ, giờ bảo bối là quan trọng nhất.”
Bấy giờ, Dương Quý Minh mới coi những chuyện đã xảy ra như chuyện hóng được ở vỉa hè, thong thả kể cho tức phụ mình nghe. Chung quy vẫn vì một cái tước vị.
Sau khi Dương Trọng Minh cưới Bành Khả Tịnh, dù có muốn tranh đoạt tước vị hay không thì hắn cũng đã trở thành một đối thủ đáng gờm của Dương Bá Danh.
Một ngòi nổ kinh người như thế, chỉ cần mầm mống hoài nghi tồn tại thì nhất định sẽ có ngày nó nảy mầm. Mà cái mầm này, chính là Dương Uyển Linh.
Dương Uyển Linh lúc thì khai đại thiếu phu nhân muốn hại nhị thiếu phu nhân sinh non, lúc thì nói nhị thiếu phu nhân cố ý giá họa cho đại thiếu phu nhân.
Sau khi nghe hắn kể chuyện, Thượng Gia Ngôn không khỏi khẽ nhíu mày.
Dương Quý Minh vươn tay vuốt phẳng trán y: “Đã bảo không được bận tâm cơ mà.”
Thượng Gia Ngôn lại nói: “Có người cố ý bảo lục muội làm như vậy.”
“Kệ đi được không? Chúng ta chỉ cần đóng cửa sống tốt cuộc đời của chúng ta thôi.”
Thượng Gia Ngôn vuốt ve bụng mình: “Bảo bối, phụ thân ngươi đang trốn tránh vấn đề.”
Dương Quý Minh hơi sửng sốt: “Bảo bối, cha ngươi lại chê ta ngu dốt.”
Thượng Gia Ngôn hừ nhẹ: “Bảo bối, không được di truyền đầu óc của phụ thân ngươi, hắn thất khiếu chỉ thông lục khiếu.”
Dương Quý Minh nghe tức phụ chê mình dốt đặc cán mai, ấm ức nói: “Quả nhiên vẫn bị chê ngu.”
Hai người lại tiếp tục chuyện trò trong chốc lát, đến khi Hòe An đi vào bẩm báo: “Bữa tối đã chuẩn bị xong.”
Nhưng bọn họ mới vừa ngồi xuống bàn ăn, đã có người đẩy mạnh cửa lớn.
Hạ nhân chạy vào bẩm báo: “Thiếu gia, Lâm Bộ khoái của phủ Thuận Thiên đến.”
“Ta đi gặp hắn.” Dương Quý Minh vội đứng lên.
Thượng Gia Ngôn không khỏi hoài nghi, sao Bộ khoái phủ Thuận Thiên lại tìm đến tận phủ nhà bọn họ?