Nuôi Sói Trong Nhà Chạy Mau! Nam Chính Hắc Hóa Rồi!

Chương 110: Chương 110




Lâm Uyên Các.
Liễu Chi trong đêm tối vô tình đi qua phòng của Tuệ Mẫn đã nghe được một sự thật khiến nàng thất kinh.
Vốn chỉ định đi ngang qua đó để hướng tới thư phòng đọc sách nào đâu lại biết được một bí mật vô cùng kinh khủng của mẹ nàng.
“Di Nhiên, theo thám thính thì Liễu Nguyệt đang bị trúng độc, là loại độc gì thì ta không biết.

Nhưng ta đoán chắc chín phần mười nó là loại độc của mười ba năm về trước chúng ta âm thầm lẻn vào Nhạn Uyên Các hạ độc nó.”
( Để khôi phục kí ức hãy quay lại chương 1)
Di Nhiên chính là nhũ mẫu từ nhỏ của Tuệ Mẫn, nói dễ hiểu hơn thì là vú nuôi.

Bà ta được Tuệ Mẫn mang theo lúc về làm dâu Liễu gia, có thể nói bà ta chính là tâm phúc của nàng.
Bà ta nghe Tuệ Mẫn nói vậy thì nói: “Ta còn nhớ, vậy phu nhân người tính sao?”
Nghe Di Nhiên hỏi vậy thì nàng ta khẽ bật cười, vẻ mặt âm u cùng cực nói: “Tất nhiên là đợi kịch hay để xem rồi...Ha ha...Đáng đời con nhỏ đó, ban đầu ta là tính đầu độc Hương Cẩm Lan, sau lẻn vào lại thấy nó nằm trong cái nôi không ai canh chừng, nghĩ giải quyết nó luôn cũng tốt, thứ nghiệt chủng!”
Tiếng cười đầy sởn gai của Tuệ Mẫn vang lên sau cánh cửa, sắc mặt của Liễu Chi trắng bệch, ánh mặt cơ hồ tan rã, tay nàng run run ôm lấy mặt, suy sụp ngồi bệt xuống đất.
Không...không ngờ mẹ lại là kẻ đứng sau chuyện này.

Nếu để Liễu Nguyệt biết, với tính tình của cô, chẳng phải sẽ không để mẹ nàng chết toàn thây sao?
Không được! Không thể được!
Liễu Chi run rẩy nghĩ.
...

Trời ấm áp được vài ngày, khi đó Liễu Nguyệt lại như tràn trề sức sống mà ra ngoài chơi.
Cũng không có gì đặc biệt, chẳng qua muốn sang Lâm Uyên Các chơi với Liễu Hạo cùng Liễu Chi một chút.

Từ lúc trở về cô đã không gặp hai người họ rồi, Tiêu Dã hắn hình như ra ngoài có việc, cô tự ý rời đi chắc chắn hắn sẽ giận nhưng dù sao Liễu Nguyệt cũng đã để lại mẩu giấy trên bàn nhắn lại rằng mình sang Lâm Uyên Các chơi, nếu thấy nó hắn có thể biết cô ở đâu mà tới rồi.
Lẻn vào Lâm Uyên Các cũng không phải chuyện khó, khéo léo một chút là được.

Khi cô vào đã lần lượt ghé qua phòng Liễu Hạo cùng Liễu Chi đều không thấy hai người.

Tự hỏi bọn họ giờ này đang ở đâu mặc dù đang trong kì nghỉ đông, bỗng tai Liễu Nguyệt nhạy bén nghe được tiếng cãi vã từ đằng xa.
Choang!
Chén sứ được làm thủ công cực quý cứ như vậy bị Tuệ Mẫn vì tức giận mà đập vỡ.

Nàng ta chỉ vào mặt Liễu Chi, mắng lớn: “Mày định làm phản?”
Giọng nói Liễu Chi nghe qua vô cùng khổ sở, nàng nói: “Mẹ, người làm vậy là sai rồi.

Nếu để cha biết chuyện...”
“Câm mồm!”
“Nếu mày không nghe lén thì chuyện đấy vốn chỉ có tao và Di Nhiên biết.

Giờ thì hay rồi, vậy bây giờ mày định làm gì? Tới Nhạn Uyên Các mách cho con nhỏ Liễu Nguyệt ở đấy biết hay nói cho Liễu Diễm Tư đây?”

Tuệ Mẫn nói, ý tứ thập phần cay độc, đến cả Liễu Nguyệt ở ngoài cũng phải nhận thấy điều đó.
Mà bà ta vừa nói cái gì cơ? Liễu Chi định nói chuyện gì cho mình biết?
Cô nghĩ.
Liễu Chi bất lực nói: “Nhưng...cha có vẻ điều tra rất gắt vụ này, con sợ nếu người phát hiện ra việc mẹ chính là hung thủ đứng đằng sau việc Liễu Nguyệt trúng độc thì sẽ...”
Cái gì cơ?
Liễu Chi vừa nói cái gì cơ?
Tai Liễu Nguyệt bỗng dưng ù ù không nghe thấy vế đằng sau nhưng cô lại nghe rất rõ câu nói trước đó.
Ai hạ độc ta? Là Tuệ Mẫn hả?
Chát!
Tiếng tát giòn vang vang lên.
Tuệ Mẫn đôi mắt đỏ ngầu đầy giận dữ dường như đã mất hết kiên nhẫn với đứa con gái này, nàng ta nhìn Liễu Chi bị tát đến má ửng đỏ rõ ràng, hờ hững nói: “Cấm mày nói ra câu đó, nếu để ai nghe thấy thì xuống sông Hoàng Hà mày cũng không rửa hết tội đâu.”
“Tiếc quá bà già, để Liễu Nguyệt ta nghe thấy mất rồi.”
Giọng nói của Liễu Nguyệt đằng sau cánh cửa vang lên, cô ló đầu ra, sau đó một thân lệ khí bước vào, vẻ mặt như đến đòi mạng vậy.
Liễu Chi cùng Tuệ Mẫn sắc mặt tái đi trông thấy, đặc biệt là Tuệ Mẫn.

Hai mắt ả ta trợn to như muốn lồi cả ra, đầy giận dữ nói: “Ai cho phép mày vào đây!”
“Có cơ hội hỏi việc đó chi bằng hỏi xem bà sẽ chết như thế nào đi.” Liễu Nguyệt lạnh lùng nói, cô không vì bản thân nhỏ hơn người trước mặt tận mấy chục tuổi mà giảm đi uy thế.
Tuệ Mẫn tức đến mặt xanh đỏ lẫn lộn, vung một quyền xuống định tát Liễu Nguyệt nhưng lúc này lại có một giọng nói thất kinh vang lên đằng sau: “Người dừng lại đi! Làm vậy người sẽ chết thật đó!”

Tay trên không trung của Tuệ Mẫn bỗng khựng lại.
Người nói là Liễu Chi, nàng đã hết lực khuyên nhủ mẹ mình rồi, cuối cùng lại để chính Liễu Nguyệt nghe được.

Nhìn tình hình ban nãy nàng thấy cô không hề có ý phản kháng, mà Liễu Chi nàng chơi với Liễu Nguyệt cũng không phải mới ngày một ngày hai.

Cú tát ban nãy mà giáng xuống mặt Liễu Nguyệt thật thì xét theo tính cách ăn miếng trả miếng đầy tàn nhẫn của cô thì thật sự Liễu Nguyệt có thể ban án tử cho mẹ nàng ngay và luôn.
Đừng như vậy...
Liễu Chi khổ sở nghĩ.
Liễu Nguyệt nhận ra ánh mắt cầu xin của nàng, nhìn Liễu Chi đầy thân thiện nói: “Cảm ơn nhé Liễu Chi, nhờ ngươi mà ta tóm được kẻ làm ta đau đớn quằn quại với bệnh tật bấy lâu nay sớm hơn dự tính đấy.”
Thân thiện là thế nhưng vẻ mặt cô không lấy chút ý cười.

Chỉ có đáng sợ và đáng sợ hơn nữa thôi.
Lúc này giọng nói đầy chế giễu của Tuệ Mẫn vang lên trên đỉnh đầu cô: “Tóm được rồi thì mày định làm gì? Chạy đi mách với Liễu Diễm Tư y à?”
Liễu Nguyệt kéo khóe miệng lên, cười khinh bỉ nhìn ả ta: “Đúng rồi đó bà già.”
“Mày!” Tuệ Mẫn bị Liễu Nguyệt xưng hô kiểu trêu ngươi như vậy không khỏi tức giận.
Nàng ta mới hơn ba mươi một chút vậy mà đã bị gọi là bà này bà nọ.

Lại còn từ miệng đứa nghiệt chủng mình ghét cay ghét đắng nữa chứ, bảo sao không tức giận cho được.
“Mày định lấy bằng chứng ở đâu ra? Dù sao vết tích còn sót lại cùng từ mười mấy năm trước rồi, giờ có bới lên ba tấc đất cùng chẳng có cho mày đem đi chứng minh tao hạ độc đâu.”
Liễu Nguyệt: “Miệng bà nói không phải chính bà thừa nhận rồi sao?”
Tuệ Mẫn hất tóc đầy kiêu ngạo nói: “Thế giờ tao nói mình không hạ độc thì thành không hạ rồi sao?”
“Sao thế được.” Cô cợt nhả nói.
Cảm thấy vui vậy là đủ rồi, ánh mắt Liễu Nguyệt dần ánh lên tầng tầng sát ý, cô lạnh lùng nói: “Tuệ Mẫn, rốt cuộc ta đã làm gì bà mà bà lại làm vậy?”

Mẹ nó chứ nguyên tác phải là Nhất Minh nghe theo sự ra lệnh của Liễu Chi và Tuệ Mẫn mà ra tay đầu độc Hương Cẩm Lan.

Bản thân cô cũng đã vô cùng cẩn thận trong việc đề phòng nhất cử nhất động của hai mẹ con nhà này.
Thế quái nào độc vẫn trúng được mà người trúng lại là mình mới hay!
Đời nực cười thật.
Liễu Nguyệt nghĩ, cảm xúc phẫn nộ cùng hận ý đan xen trong đôi mắt của cô giờ phút này trông thập phần đáng sợ.
Tuệ Mẫn như bị dọa mà lùi một bước, Liễu Nguyệt toan nói với ả ta thêm nữa.

Bỗng lúc này không hiểu sao đầu lại bị một đợt choáng váng ập xuống, tiếp theo đó một cỗ vị tanh quen thuộc trào ra khỏi cổ họng của cô mà trào ra ngoài, thấm đẫm cổ áo, nhỏ lách tách xuống thảm hoa.

Tuệ Mẫn cùng Liễu Chi mặt như bị rút hết huyết sắc nhìn cô.

Ngay sau đó Liễu Nguyệt như bị rút hết sức lực mà ngã xuống đất.
Tuệ Mẫn hai mắt trợn to nhìn thân thể huyết nhục mơ hồ của cô dưới nền đất, lại như vừa thoát ra khỏi nỗi khiếp sợ ban đầu, ả ta ôm mặt cười lớn: “Ha ha ha...! Đáng đời nhà ngươi! Thứ tiện chủng! Ha ha...”
Nói rồi Tuệ Mẫn tiến đến, nhấc chân lên tính đạp vào người Liễu Nguyệt một cái cho hả giận.

Liễu Chi lúc này từ đằng sau đã đứng ra ngăn cản nàng ta, khuôn mặt nàng giờ đẫm lệ, nước mắt vừa nóng vừa mặn cứ như vậy lăn vào vết thương ửng đỏ trên mặt nàng khiến nó ngày càng đau rát.

Nhưng đôi mắt Liễu Chi nhìn Tuệ Mẫn vẫn đầy kiên định như vậy, nàng đứng chắn trước Liễu Nguyệt, nói: “Người làm ơn dừng lại đi.”
“Mày...!” Tuệ Mẫn tức giận tột độ, con gái của ả ta vậy mà lại đi bảo vệ thứ nghiệt chủng con của loại phá hoại hạnh phúc gia đình người khác như Hương Cẩm Lan.
Loại con như này, ả không cần!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.