Nuôi Sói Trong Nhà Chạy Mau! Nam Chính Hắc Hóa Rồi!

Chương 126: Chương 126




“Liễu Nguyệt!”
Liễu Hạo hai mắt trợn to, mặt lập tức rút hết huyết sắc gọi tên cô.

Y sau đó mặc kệ đám người, tức tốc chạy về phía Liễu Nguyệt.
Liễu Nguyệt thấy Liễu Hạo phản ứng có phần kinh hoàng như vậy thì cũng lấy làm lạ.

Sau đó cô mới nhận ra, sắc mặt thoáng trắng bệch đưa mắt nhìn xuống dòng máu đỏ thẫm đang chảy xuống phần ngực áo của mình.

Liễu Nguyệt ngước lên, đôi mắt dần tan rã nhìn Liễu Hạo đang chạy tới.

Trên con đường mòn dưới chân núi, có một chiếc xe ngựa đang lao như điên dưới sự soi chiếu của ánh trăng mờ nhạt mà cắm đầu về phía trước.
“Đi nhanh lên! Con mẹ nó ngươi lái xe rùa đấy à!” Liễu Hạo tức giận nói.
Người lái xe ngựa vừa phải quan sát quãng đường tối mịt vừa đang liều mạng cho ngựa phi nhanh hết tốc lực: “…”
“Tam thiếu gia…Miệng nhị tiểu thư lại chảy máu kìa!” Một tên được Liễu Hạo đặc cách cho vào trong xe ngựa để hỗ trợ nói.
Liễu Hạo ôm chặt Liễu Nguyệt bất tỉnh trong lòng, đôi tay ôm lấy cô cơ hồ như muốn run lên.

Nếu có chiếc gương ở đây, Liễu Hạo có lẽ sẽ thấy được giờ phút này sắc mặt y trắng đến mức nào.
“Mau đưa khăn đây!” Y nói.
Lau đi phần máu trào ra từ miệng Liễu Nguyệt, máu thậm chí còn dây cả vào áo y.

Nhưng Liễu Hạo nào có tâm trạng để ý, nhìn Liễu Nguyệt cả người lạnh như băng nằm trong lòng mình, nếu không phải vẫn còn cảm nhận được hơi thở mỏng manh của cô có lẽ y đã nghĩ Liễu Nguyệt thực sự chết rồi.

Giọng y run run, Liễu Hạo nói: “A Nguyệt, không cho phép ngươi xảy ra chuyện gì.”
Một lúc sau y lại nói: “Không phải ngươi thương cái tên A Dã đó nhất sao.

Nếu ngươi không chịu tỉnh lại, ông đây lập tức xử đẹp hắn…”
“Tỉnh lại đi…”
“Đừng có nhắm mắt nữa…”
“Bây giờ ta đặc cách cho phép ngươi tỉnh dậy mắng ta, cơ hội chỉ có duy nhất một lần thôi đấy.

Ngươi không chịu tỉnh à, nếu không thì cho ngươi cơ hội thứ hai…thứ ba…Nhưng ngươi vẫn phải tỉnh dậy cho ta.”
Hốc mắt Liễu Hạo đỏ hoe, y không chịu, quay ra mắng tên đang ở trong.
Tên bị mắng oan: “…”

Liễu gia.
Liễu Hạo vội vã xuống khỏi xe ngựa, sắc mặt trắng bệch ôm Liễu Nguyệt còn tái nhợt hơn chạy vào trong.
“Thư kính đâu! Gọi Thư Kính tới đây!” Liễu Hạo nói, “Gọi luôn đại phu tới! Mẹ nó nhanh lên!”
Đặt Liễu Nguyệt xuống giường, y sốt ruột đi đi lại lại trong phòng.

Phải đợi một lúc sau đại phu mới tới, ông mới bước vào cửa đã phải chứng kiến ánh mắt như muốn băm vằm mình ra, đại phu sợ run người, lập tức cúi đầu thấp giọng nói: “Tam thiếu gia thứ tội, lão già bị gọi quá đột ngột nên…”
“Lảm nhảm! Mau vào khám bệnh cho ta.

Chữa không được ta hỏi tội ông.” Liễu Hạo mất kiên nhẫn nói.
Vì thế đại phu không dám nhiều lời, lập tức chạy đến bên giường kiểm tra bệnh cho Liễu Nguyệt.
Thư Kính tới sau đại phu, thấy Liễu Nguyệt nằm bất tỉnh trên giường.

Quan trọng hơn là nhìn lướt qua cũng có thể thấy bệnh trạng của cô còn tệ hơn lúc trước.

Nàng đi về phía Liễu Hạo, hỏi: “Tam thiếu gia, chuyện này…”
“Ta biết cha ta hiện có việc nên không có ở đây.

Ngươi biết người lần trước chữa bệnh rồi kê thuốc cho A Nguyệt đúng không, gọi y tới đây đi.”
Thư Kính nói: “Bệnh tình của nhị tiểu thư ta tưởng đã tốt lên?”
Liễu Hạo vẻ mặt nghiêm trọng nói: “Tốt cái gì mà tốt.

Ban nãy ta kiểm tra mạch đập của Liễu Nguyệt, thật sự đã ngừng đập rồi đấy.”
Thư Kinh kinh ngạc nhìn y, sau đó nàng quay đầu nhìn Liễu Nguyệt.

Một bước đi tới bên cạnh đại phu, hỏi: “Nhị tiểu thư thật sự không còn mạch đập?”
Đại phu lau mồ hôi trên trán, nói: “Lời của tam thiếu gia người nói là thật.


Nhị tiểu thư, mạch đập của người không còn nữa.” (*)
“Vậy chẳng phải chết rồi sao?”
“Theo lí là vậy, nhưng lão phu vẫn không hiểu sao hơi thở của nhị tiểu thư vẫn còn, mặc dù rất yếu ớt.” Đại phu lo lắng nói, “Tam thiếu gia, Thư Kính cô nương, bệnh tình của nhị tiểu thư, lão phu e rằng khó mà cứu chữa.”
Liễu Hạo tức giận nói: “Lão già ăn nói hồ đồ! Dựa vào đâu mà nói thế!”
Thư Kính cản Liễu Hạo gần như muốn tiến lên đánh người lại, bình tĩnh hỏi: “Tòng đại phu, ông dù gì cũng là bậc lang y có y thuật gần như đứng đầu cả Châu Quốc.

Lời ông nói, e là bọn ta không chấp nhận được.”
Tòng đại phu bất lực, nếp nhăn trên trán ông nhăn lại như trái nho khô, ông nói: “Hai người cũng không phải không biết về bệnh trạng của nhị tiểu thư.

Mấy ngày trước vốn còn đang rất ổn, lúc ta tới kiểm tra thì thấy sắc mặt của người vô cùng tốt, ngay cả cơ thể cũng không phát hiện ra điều gì bất thường.

Thật sự không hiểu tại sao mới mấy ngày mà đã…”
Bầu không khí trầm mặc bao trùm cả căn phòng khiến người ở trong hít thở không thông.

Lát sau Thư Kinh nhớ ra gì đó, hỏi: “A Dã, A Dã đâu rồi?!”
Liễu Hạo suy nghĩ một hồi, nói: “Hắn không có ở đây, sau này cũng sẽ không còn ở đây.

Đừng nhắc tới hắn nữa.”
Thư Kính một bụng khó hiểu, nàng nhíu mày, nghĩ.
Thiếu gia người nói như vậy là có ý gì?
Nàng trầm ngâm suy nghĩ, cuối cùng mở miệng nói: “Nhưng A Dã hắn là người thân cận bên cạnh tiểu thư suốt thời gian qua, mọi thứ của người hắn đều nắm rất rõ.

Ngộ nhỡ chuyện này có liên quan tới hắn, tam thiếu gia định tiếp tục không nói sao?”
Liễu Hạo: “…”
Nhưng Liễu Nguyệt là muốn tiễn hắn về với tổ tiên.


Ta đây làm thế nào được.
Y khó chịu nghĩ, vì thế giọng điệu cũng có phần nóng nảy, Liễu Hạo nói: “Ta không biết, đợi Tiểu Nguyệt tỉnh dậy rồi ngươi đi mà hỏi chị ta.”
Thư Kính: “Nhưng chuyện này không thể chậm trễ, nếu người biết A Dã ở đâu thì chi bằng nói…”
“Ta không biết!”
Liễu Hạo quát lên.
Thư Kính thức thời ngậm miệng, không nói nữa.
Tòng đại phu ở bên giường kiểm tra cho Liễu Nguyệt nghe hai người cãi vã qua lại sống lưng sớm đã lạnh toát, kiểm tra xong cho Liễu Nguyệt sắc mặt ông còn tệ hơn cả tệ.
Ngón tay bắt mạch tượng hơi run run, mồ hôi trên trán sớm đã đọng lại từng hạt to như hạt đậu.
Ông nói: “Tam thiếu gia, Thư Kính cô nương.

Hai người mau lại đây.”
...----------------...
(*) Chuyên ngành của tôi không phải y học, và tôi cũng không biết một chút gì về nó.

Nhưng đây chỉ là truyện, mọi thứ đều có thể xảy ra.

Theo nguyên lí cuộc sống thì mạch không còn đập là nghẻo từ lâu rồi, nhưng Nguyệt Nguyệt chưa chết, chỉ mới tới cửa môn quan thì bị gọi về lại thôi.

Tiêu Dã “xuống mồ” rồi, tôi cũng biết cái gì gọi là có qua có lại.
Vì thế hai cục cưng của tôi, “chết” cũng phải có đôi có cặp chứ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.