Nuôi Sói Trong Nhà Chạy Mau! Nam Chính Hắc Hóa Rồi!

Chương 134: Chương 134




Mấy ngày sau đó Liễu Nguyệt không hề gặp mặt Liễu Chi, mà căn bản cô với nàng cũng hiếm khi chạm mặt nhau nên khoảng thời gian này Liễu Nguyệt nghĩ nàng không xuất hiện cũng một phần vì muốn bình tĩnh lại.

Gặp phải một đả kích lớn như vậy, còn đối với một người thiếu tình thương như Liễu Chi, để vượt qua được có lẽ phải cần một thời gian dài dài.


Liễu Nguyệt kể từ khi kết thúc việc học ở Hồng Cử thì đã chính thức được Liễu Diễm Tư điều vào bộ máy hoạt động ngầm của Liễu gia, việc cô cần làm khi mới bước chân vào đây chính là học tập cách thức xử lí công việc như một người đứng đầu.

Liễu Nguyệt không hứng thú thì thôi, còn một khi cô đã muốn làm thì có trời mới ngăn được.

Dưới sự chỉ dạy của Liễu Diễm Tư, Liễu Nguyệt chỉ mất vỏn vẹn vài tuần để hình thành ra quy cách làm việc riêng và nắm rõ toàn bộ các mạch quan hệ trong tối ngoài sáng của Liễu gia.

Liễu Diễm Tư rất ưng ý Liễu Nguyệt, vì dù sao cô cũng là đứa trẻ được y dạy dỗ cẩn thận nhất, là đứa con mà y thực sự yêu thương.

Liễu Diễm Tư sẽ để cô ngày càng lớn mạnh hơn, dạy cho cô biết cách làm sao để có thể chậm rãi thâu tóm được toàn bộ quyền lực trong tay.

Vì cô là Liễu Nguyệt, là người mà Liễu Diễm Tư y đặt cả tâm huyết vào đó.

Vì cô mang dòng máu của y, là người giống y nhất.

Liễu Diễm Tư chắc chắn, trong một ngày không xa, Liễu Nguyệt và Liễu Hạo sẽ chính là những con tướng đắc lực cho bàn cờ mang tên “sự phát triển phồn vinh của Liễu gia sau này”.

“Nhưng Liễu gia vốn đã giàu có sẵn rồi, làm vậy không biết có cần nữa không?” Liễu Diễm Tư nửa suy tư nửa cân nhắc nói.


Nói rồi tầm mắt y lại rơi vào tập văn kiện có đầy đủ các loại giấy tờ mật báo đang được để gọn gàng trên mặt bàn.

Đáy mắt thoáng lạnh đi, Liễu Diễm Tư bất chợt nghĩ.

Ngay từ ban đầu vấn đề vốn không phải nằm ở đây.


Trong một tháng chuẩn bị cho ngày thành hôn của Liễu Chi, Liễu Nguyệt có nghĩ cũng chẳng thể ngờ chỉ trong vỏn vẹn một tháng đó lại có nhiều chuyện xảy ra hơn cả những tháng bình thường.

Chuyện thứ nhất phải kể đến là việc Liễu Chi bỏ trốn, nhưng bất thành.

Dù vậy thì nhiêu đó cũng đủ để Liễu Diễm Tư biết rằng nàng đang có ý định làm phản để giám sát kĩ hơn rồi.

Liễu Nguyệt chỉ là người ngoài cuộc nhưng vẫn có thể hiểu việc Liễu Chi làm là hoàn toàn có lí.

Cưới một kẻ ngay cả mặt mũi ra sao bản thân còn không biết, phải ta còn lâu ta mới chịu ngồi im chờ chết như vậy.

Liễu Nguyệt vô cùng đồng tình với lần bỏ trốn này của Liễu Chi.

Sau khi bị bắt lại thì Liễu Chi hệt như con cá nằm trên thớt liều chết tới cùng muốn vùng vẫy ra.

Cuối cùng vẫn là Liễu Diễm Tư phải đích thân ra mặt, hai người ở trong phòng nói chuyện, không ai nghe được.


Nhưng điều kì diệu là Liễu Chi, ấy vậy mà không còn ý định bỏ trốn nữa.

Nhưng sắc mặt vốn đã xanh xao của nàng từ sau khi Liễu Diễm Tư bước ra lại càng tái nhợt hơn.

Liễu Nguyệt thật sự thắc mắc y đã nói chuyện gì với Liễu Chi ở trong đấy.

Và đương nhiên Liễu Diễm Tư không hề kể cho Liễu Nguyệt, đơn giản là vì y cảm thấy không cần thiết phải nói nó cho cô biết.

Chuyện thứ hai thậm chí còn kinh động hơn, lần này còn liên quan đến cả Tuệ Mẫn.

Đó là bí mật vốn đã được chôn sâu của Nhược Mộng, không hiểu bằng cách nào mà Liễu Diễm Tư lại đào nó lên được.

Khi đó trong Vân Du Các, Tuệ Mẫn quỳ dưới đất, sắc mặt trắng bệch, cả người run lẩy bẩy đến cả ngước đầu lên nhìn Liễu Diễm Tư cũng không dám.

Liễu Diễm Tư thì ngồi trên ghế, cả người toả ra luồng áp lực chết người ngay lúc này thật sự có thể lấy mạng của Tuệ Mẫn.

“Tuệ Mẫn, nói cho ta biết.

Kẻ lên kế hoạch ủ mưu muốn dùng Nhược Mộng hại chết Liễu Nguyệt mười mấy năm về trước, thật sự là ngươi?”
Liễu Diễm Tư hỏi, giọng nói đèn nén phẫn nộ tột cùng.


Dám lén lút ám hại nữ nhi của y ngay dưới mí mắt y, nữ nhân này gan cũng lớn lắm!
Tuệ Mẫn sống lưng lạnh toát đầu vô thức cúi càng sâu, đến nhìn cũng không dám nhìn, chỉ run rẩy nói: “Ta…Ta k…không làm, Diễm Tư…là kẻ nào ăn hươu nói vượn dám bêu xấu ta trước mặt chàng.

Ta sẽ cho kẻ đó…!”
Liễu Diễm Tư nghe vậy thoáng mỉm cười, mắt phượng cong lên đầy nguy hiểm, biểu cảm trên mặt giờ phút này chẳng biết y đang toan tính gì, nhưng mà Liễu Diễm Tư sau đó lại lãnh đạm nói: “Đúng vậy, chẳng biết ta bị làm sao mà lại nghĩ oan cho nàng nữa.

Nàng vô tội, đúng không Tuệ Mẫn?”
“Đúng vậy, Diễm Tư, ta bị oan!” Tuệ Mẫn như vớ được cọng rơm cứu mạng nên không ngừng bám víu lấy nó mà không hề hay biết thứ đang đợi chờ nàng là một sự trừng phạt vô cùng kinh khủng.

“Tam thiếu gia! Người không nên vào lúc này!”
“Bỏ ra!”
“Đại tiểu thư, người không thể vào trong!”
Tiếng cãi lộn ầm ĩ bên ngoài đã thành công thu hút sự chú ý của Liễu Diễm Tư.

Y sau đó lệnh cho người ở ngoài đem những kẻ gây rối đó vào trong.

Mắt phượng lạnh lẽo quét qua một lượt, y bỗng hỏi: “Không có Liễu Nguyệt?”
Theo lẽ thường thì Liễu Hạo với Liễu Chi có cho mười lá gan cũng chẳng dám tự tiện bén mảng tới Vân Du Các của y nên Liễu Diễm Tư nghĩ chắc hẳn Liễu Nguyệt phải là kẻ chủ mưu cho việc náo loạn lần này.

Cơ mà hình như không phải.

“Chị ta không có ở đây, chỉ có hai bọn con thôi.” Liễu Hạo nói.

Liễu Diễm Tư khẽ nheo mắt, một bộ uy áp nguy hiểm đến chết người, y lạnh giọng hỏi: “Vân Du Các không phải nơi muốn đến là đến, nói, tại sao dám tự tiện xông vào?”
Liễu Hạo cũng chẳng nép vế, nói: “Còn người, tại sao người lại sai đám người đó tới Lâm Uyên Các bắt mẹ con tới đây.

Thậm chí còn bắt người phải quỳ dưới đất.”

“Tại sao ta làm vậy hả?” Liễu Diễm Tư âm u hỏi, “Đó là chuyện mà các ngươi được phép biết sao?”
“Cha!” Liễu Hạo có chút tức giận nói.

Liễu Chi im lặng từ nãy tới giờ cuối cùng cũng lên tiếng, nàng nói: “Cha, con muốn được nghe người giải thích.”
Ánh mắt lạnh băng của Liễu Diễm Tư chậm rãi đặt trên người của Liễu Chi, cả căn phòng giờ phút này bị bao chùm bởi một loại áp lực vô hình khiến ba người ở dưới ngay cả thở thôi cũng thấy khó khăn.

Liễu Diễm Tư sau một khoảng im lặng chợt nói: “Biết cũng được thôi.

Nhưng ta không nghĩ hai ngươi có thể chịu nổi, nhất là Liễu Chi, tâm trạng của ngươi vốn dễ dao động, mà hiện tại đang là thời điểm tâm tình ngươi cần phải ổn định nhất, ngươi chắc chắn muốn ở trong này?”
Liễu Chi cứng cỏi đáp: “Con sẽ ở lại.”
“Được thôi.” Liễu Diễm Tư hờ hững nói, “Vậy ta sẽ coi hai ngươi như không khí, nhưng nếu dám tự tiện can thiệp thì đừng trách ta không cảnh báo trước.”
Ngừng lại một lúc, tầm mắt Liễu Diễm Tư lúc này lại dời đến Tuệ Mẫn đang quỳ dưới đất.

Y không lạnh không nhạt nói: “Tuệ Mẫn, ta nghĩ ngươi nên biết mình biết ta mà nói ra sự thật.

Bằng chứng vốn đã nằm gọn trên bàn của ta rồi, nói dối Liễu Diễm Tư ta có hậu quả gì, ngươi chẳng nhẽ lại không hiểu sao?”
Tuệ Mẫn quỳ dưới đất sợ đến mức cả người vô thức run lên, sắc mặt ả hết xanh lại đến xám.

Tuy trời hôm nay không nóng nhưng trên vầng trán trắng tinh đó đã không biết từ bao giờ đọng lại những giọt mồ hôi lạnh.

“Diễm Tư…Ta không biết chàng đang nói đến chuyện gì cả…Ta là bị oan, ta không biết gì hết.” Giọng nói có phần run rẩy của Tuệ Mẫn vang lên.

“Ồ.” Đáy mắt Liễu Diễm Tư sau khi nghe Tuệ Mẫn nói thì chút cảm xúc còn sót lại cũng hoá thành hồ băng.

Y bình thản nói: “Được thôi, nếu ngươi vẫn thà chết không chịu thừa nhận vậy thì để ta lấy lại đống kí ức có lẽ ngươi đã cố tình bỏ quên ở đâu đó ra cho ngươi.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.