Nuôi Sói Trong Nhà Chạy Mau! Nam Chính Hắc Hóa Rồi!

Chương 212: Chương 212




Thư phòng của Tiêu Dã.
Sắc trời đã nhuốm đen, trong căn phòng rộng lớn chỉ có duy nhất một chiếc nến ở bàn của hắn là còn sáng.
Trong không gian tĩnh mịch đến mức có thể dễ dàng nghe được âm thanh dù là nhỏ nhất, vì vậy không lí nào Tiêu Dã lại không thể cảm nhận được trong căn phòng vốn chỉ có hắn ngay lúc này lại có thêm một kẻ không phận sự dám lớn mật đột nhập vào đây được.
Bàn tay đang cầm bút ngưng lại nhưng mắt không dời khỏi trang sách, giọng nói lạnh lẽo vang lên: “Nói, là ai cử ngươi tới.”
“…”
“Nói ra may ra bổn vương còn có thể ban cho ngươi một cái chết nhẹ nhàng.”
Cơ mà kẻ trước mặt dường như không hề biết tới ý tốt của hắn, tiếp tục giữ im lặng.
Tiêu Dã thở dài một tiếng, cảm thấy mấy việc này vô cùng phiền phức.

Hắn vứt cây bút đang cầm trên tay sang một bên, đứng dậy chuẩn bị sẵn sàng đập cho cái tên không biết điều này một trận.
Mắt vừa mới hờ hững lướt qua thì ngay lập tức cả người Tiêu Dã như đông cứng lại.

Nếu biểu cảm ban nãy của hắn là khó chịu pha lẫn chút đáng sợ thì giây phút này đã chuyển sang kinh ngạc tột độ đến mức cứng đơ cả người.
“Nguyệt Nguyệt…” Tiêu Dã mở lớn mắt, có lẽ hắn không tin vào mắt mình ngay lúc này có thể được nhìn thấy cô.
Hôm nay hắn đâu có uống rượu.
Nhưng tại sao con người hiện ra trước mắt hắn lúc này lại còn chân thực hơn cả khi hắn say.
“Sao đứng đực ra đó vậy? Không qua chào hỏi nhau một câu được sao?”
Liễu Nguyệt mỉm cười nhìn Tiêu Dã nói.
Như bị dòng điện chạy dọc sống lưng, Tiêu Dã lấy tay chống đỡ thân thể cao lớn đang không ngừng run rẩy của mình.


Hắn từng bước đi tới đứng trước mặt Liễu Nguyệt, trong ánh mắt ánh lên sự lưỡng lự.
Những Liễu Nguyệt trước đây hắn mơ đều không cho hắn chạm vào người, mỗi khi hắn chạm vào cô đều rất nhanh sẽ biến mất rồi bỏ lại hắn một mình.
Đôi tay run rẩy nâng lên rồi lại hạ xuống, Tiêu Dã giờ phút này đang cảm thấy sợ, rất sợ.
Sợ lại sẽ như những lần trước, khi hắn không kiềm chế nổi cảm xúc mà chạm vào người trước mặt thì cô sẽ lại mỉm cười biến mất như ảo mộng hiện ra để trêu đùa hắn, hết lần này tới lần khác.

Nhưng cho dù có như vậy thì hắn cũng không bao giờ có thể kìm nổi thứ cảm xúc luôn dâng trào trong lồng ngực mình, không kìm nén nổi mà ôm cô.
“Sao thế? Bổn tiểu thư không phải là ma quay về thăm ngươi đâu.”
Chân thực tới như vậy.
“Bằng xương bằng thịt thật đấy.”
Giọng nói này.
Giọng nói mà hắn luôn muốn được nghe thấy trong giấc mơ.
Liệu đây có phải là mơ…
“Ế! Sao lại khóc rồi.”
Liễu Nguyệt sửng sốt nói, nói rồi cô vươn tay lên chạm vào gương mặt đẫm nước mắt của Tiêu Dã khiến hắn vô thức rụt người lại.
“Đừng sợ, ta là Liễu Nguyệt mà.

Nguyệt Nguyệt của ngươi đây.” Liễu Nguyệt sợ bản thân đã doạ hắn sợ bèn hạ giọng dỗ dành.
“Thật sự là Nguyệt Nguyệt…” Tiêu Dã nắm lấy bàn tay mềm mại của cô, hệt như cún con mà dụi vào.
Cuối cùng hắn cũng không nhịn được nữa mà ôm chầm lấy cô.


Được cảm nhân cơ thể nhỏ bé mềm mại nằm trọn trong vòng tay hắn khiến cả người Tiêu Dã run lên.
Không biến mất.
Lần này cô không biến mất!
“Cuối cùng em cũng chịu quay về với ta.” Tiêu Dã nói, nói xong hắn lại cúi thấp người như muốn hít lấy hương thơm mà chỉ mình cô có, tham lam muốn chiếm lấy toàn bộ.
Liễu Nguyệt ở bên bật cười, xoa đầu hắn nói: “Này có giống cẩu quá không.”
Bỗng ngay sau đó môi của cô bị ngậm lấy, tên này còn tham lam tới mức ép Liễu Nguyệt phải mở miệng, đầu lưỡi ướt át bắt đầu xâm nhập vào trong, ngang ngược mà khuấy đảo cả khoang miệng.
Sự tấn công bất ngờ không báo trước của Tiêu Dã khiến cô không kịp trở tay.

Đến khi lấy lại được ý thức thì hắn sớm đã di chuyển vị trí của hai ngươi ra chỗ bức tường, nơi Liễu Nguyệt có thể dựa lưng còn Tiêu Dã hắn thì có thể thoải mái mút ngậm tùy ý đôi môi đáng thương của cô mà ko sợ làm Liễu Nguyệt bị ngã.
“Ưm...kh...khoan đã...” Liễu Nguyệt khó khăn đẩy Tiêu Dã ra, đang định nói chuyện nghiêm túc thì đập ngay vào mắt cô là nam nhân anh tuấn với khuôn mặt ửng hồng, đôi mắt như bị bao phủ bởi một tầng hơi nước cùng sợi chỉ bạc nối giữa môi của hai người khi tách ra.
Bùng!
Trong đầu như có tiếng nổ đùng.
Liễu Nguyệt đỏ bừng con mắt vội vàng lấy tay lau bờ môi sưng đỏ do bị cái tên không biết điều vừa hôn lại còn cắn kia.

Tiêu Dã thì mặt dày hơn, hoặc có lẽ hình ảnh này quá đỗi mê hoặc làm cho hắn không nỡ phá bỏ nó.

Chỉ là sau đó hắn có chút tiếc nuối khẽ liếm môi, ánh mắt nhìn cô như nhìn con mồi quyến rũ mà hắn vốn đã khổ tâm chờ đợi bấy lâu nay.
Tiêu Dã lại lần nữa tiếp tục cúi xuống hít lấy mùi hướng trên cổ Liễu Nguyệt, hít cho đã rồi hắn lại bắt đầu không chịu yên phận, bờ môi ướt át nhẹ nhành mơn trớn trên phần cổ trắng ngần của cô.


Đáy mắt Tiêu Dã thoáng chốc sầm lại, hắn cắn lấy sau đó để lại dấu hôn đầy ám muội trên cổ Liễu Nguyệt.

Dường như đã cảm thấy thỏa mãn, lúc này hắn mới chịu buông tha cho cô, đến cuối cùng cũng không quên vuốt ve khuôn mặt trắng nhợt nhạt khẽ ửng đỏ vì xấu hổ của cô, mỉm cười yêu nghiệt nói: “Nguyệt Nguyệt.”
Em thật sự trở về với ta rồi.
Ta đã nhớ em nhiều lắm đó, rất nhiều, rất rất nhiều…
Nhận thấy việc để cho tên này cúi người xuống lần nữa rất nguy hiểm cho bản thân, Liễu Nguyệt vội đẩy Tiêu Dã ra, nói: “Ngươi nghe ta nói đã, hôm nay ta tới gặp ngươi là để giải thích mọi chuyện.”
Tiêu Dã bị đẩy cũng không lấy làm tức giận.

Sao hắn lại có thể giận con người đáng yêu như vậy được cơ chứ.

Dù sao người đã nằm trong tay hắn rồi, có muốn chạy cũng đã quá muộn.
Nam nhân mỉm cười dịu dàng nói: “Em nói đi, ta nghe đây.”
Liễu Nguyệt cảm thấy tình hình hiện tại cứ có gì đó sai sai, thậm chí giác quan nhạy bén của cô hình như còn ngửi thấy đc chút mùi nguy hiểm mờ nhạt đâu đây.

Nhưng như bị ăn bùa mê thuốc lú, cô gạt tất cả sang một bên, nói: “Chúng ta ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng.”
Tiêu Dã siết lấy eo Liễu Nguyệt, nghiêng đầu hỏi: “Như này chẳng nhẽ không đàng hoàng sao.”
“Ko đàng hoàng chút nào cả.” Cô nói.
Hắn sau đó mỉm cười buông mèo nhỏ sắp xù lông ra, đưa cô đi tới ghế ngồi trong phòng.

Liễu Nguyệt những tưởng hắn sẽ chọn chỗ ngồi đối diện như trước kia ai ngờ Tiêu Dã lại ngồi ngay xuống bên cạnh cô, cánh tay rắn chắc thuận theo đó vươn ra tóm lấy rồi để cô dựa vào lồng ngực của hắn.
Liễu Nguyệt: “…”
“Tiêu Dã.”
“Ta đang nghe đây.”
“Chúng ta không thể cứ ngồi như này nói chuyện được.”

Tiêu Dã khẽ dụi đầu vào mái tóc đen láy của cô, nói: “Không sao đâu, cứ ngồi như vậy đi, tại lâu rồi ta không được ở gần em, sợ buông Nguyệt Nguyệt ra thì em sẽ lại bỏ ta đi mất, ta không nỡ...”
“Không chạy đâu.” Liễu Nguyệt bất lực nói, cô lười quản nên cũng để cho hắn tùy ý xem mình như gối ôm.
“Tiêu Dã, việc ta chết trong đám cháy vốn chỉ là đóng kịch cho toàn bộ người ở đó chứng kiến, cái chính là ta muốn Liễu Nguyệt trong mắt tất cả mọi người đều đã chết, một cái chết long trời lở đất.”
“Tại sao?”Tiêu Dã trầm giọng hỏi, hắn bất giác ôm chặt cô hơn cả khi trước.

Bởi lẽ mỗi khi nhớ lại cái ngày kinh hoàng đó đều khiến hắn tim đập chân run, sự sợ hãi ập tới chỉ trong phút chốc.
“Chuyện dài lắm, ngươi không nên biết thì hơn.” Liễu Nguyệt nói, “Thật ra ta đã muốn ngươi là người duy nhất được phép biết ta còn sống.”
“Nhưng tại thằng nhóc Liễu Hạo nhân cơ hội ta không có ở đây liền nói dối ngươi, mượn tay ngươi để diệt trừ Tiêu Cải Tử.

Mãi sau ta mới biết chuyện, chắc tầm ba ngày trước, khi đó ta đã ngay lập tức thu xếp công việc để trở về đây giải thích cho ngươi biết.”
“Ta đối với Nguyệt Nguyệt quan trọng vậy sao?” Tiêu Dã làm nũng hỏi.
“Quan trọng hả...để xem nào, cũng khá quan trọng đấy.” Liễu Nguyệt cười nói.
Chẳng có gì gọi là rung động nhất thời cả, hắn yêu cô, và sẽ ngày càng yêu hơn.

Tiêu Dã cong mắt vô thức cười theo, nam nhân anh tuấn nào biết giờ phút này hắn có bao nhiêu chói mắt.
Mẹ nó, đẹp chết ta.
Liêu Nguyệt nhìn hắn, nghĩ.
“Ngươi không có gì để hỏi sao?”
Tiêu Dã nghe vậy lập tức lắc đầu: “Không, em chịu trở về với ta nhiêu đó đã là quá đủ rồi.”
“À há...” Liễu Nguyệt cảm thấy Tiêu Dã của bây giờ dường như có gì đó bất ổn vô cùng.

Thật sự làm cho cô không biết đâu mà lần..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.