Nuôi Sói Trong Nhà Chạy Mau! Nam Chính Hắc Hóa Rồi!

Chương 29: Chương 29




Phòng y tế
Người phụ trách mảng y tế của Hồng Cử là Hứa Vi Vi.

Khi nghe tin có học sinh bị thương thì nàng đã tức tốc chạy tới ngay.
“Gãy xương cẳng chân, phải gắn nẹp rồi băng bó.

Không ảnh hưởng gì lắm, đợi tầm hơn tháng là có thể đi lại bình thường.” Hứa Vi Vi nói.
Ở Hồng Cử không thiếu giáo viên là nữ, nhưng nàng là trường hợp đặc biệt, vừa làm giáo viên vừa kiêm luôn chức y tá trường.
Một lát sau Liễu Nguyệt tới, vì bị lạc mà có hơi mất thời gian.

Đến khi tìm được phòng y tế thì trong phòng chỉ còn mỗi Tiêu Dã cùng Hương Cẩm Lan.
“Con đi đâu vậy?” Hương Cẩm Lan hỏi.
“Con bị lạc, ai nghĩ phòng y tế lại ở tận bên dãy khác.” Liễu Nguyệt nói, tầm mắt lại dời đến cái chân bị gãy của Tiêu Dã, cô hỏi hắn: “Bao lâu thì khỏi?”
Thấy cô hỏi mình, Tiêu Dã nói: “Hứa tiên sinh nói sẽ mất hơn một tháng.”
“Hơn một tháng cơ à, vậy ngươi chỉ có thể ngồi lì ở đây hơn một tháng.” Liễu Nguyệt nói.

Vậy kế hoạch lần này là để nữ chính chăm sóc nam chính hả?
Hệ thống cao tay ghê.
Liễu Nguyệt nghĩ.
Vậy thì ta cũng phải làm chút gì đó có ích chứ nhỉ?
Thấy cô đang đăm chiêu suy nghĩ, Tiêu Dã cảm thấy có chút không ổn, khẽ gọi: “Tiểu thư?”
“Hả?” Ánh mắt Liễu Nguyệt chưa kịp thu hồi, bị Tiêu Dã nhìn thấy được.
Tiểu thư người đang nghĩ gì vậy?
Tiêu Dã khẽ nhíu mày.
“Nếu có chuyện gì thì con nhớ cho người gọi ta, còn A Dã bị như vậy thì không nên ăn mấy đồ mặn hoặc cay, con nhớ chưa?” Hương Cẩm Lan nói, nàng đứng lên chuẩn bị đi về.
“Vâng.”
Hương Cẩm Lan về rồi, trong căn phòng rộng lớn chỉ có hai người.
Một nằm một đứng.
Liễu Nguyệt không câu nệ ngồi ngay xuống cạnh Tiêu Dã, mà Tiêu Dã thấy cô ngồi xuống sát mình thì nhịp tim khẽ tăng lên, luống cuống nhích người để nhường chỗ cho cô.

“Đừng có cử động.” Liễu Nguyệt chợt giữ lấy người Tiêu Dã.
“Vâng.” Tiêu Dã khẽ nói, cúi mặt xuống để cô không nhìn thấy đôi gò má đang ửng hồng vì xấu hổ của hắn.
“Ngươi thế này thì cũng không thể đến đón ta mỗi ngày rồi, cái vấn đề buộc tóc cứ để ta, chỉ cần yên tâm nghỉ ngơi cho vết thương ở chân lành biết chưa?”
“Người sẽ không nhờ người khác chứ?” Tiêu Dã hỏi, hắn không muốn vì chuyện này mà cô phải đi nhờ người khác, ai biết được người cô nhờ là ai.

Có khi sau này hắn bị người đó cướp mất việc cũng nên.

Nếu hắn còn ở cạnh cô thì đừng kẻ nào mong có thể.
Liễu Nguyệt đoán chắc hắn sẽ hỏi, vì vậy cô trêu chọc nói: “Tóc của ta chỉ ưng mỗi ngươi thôi, đừng lo.

Nó không cho kẻ nào khác chạm vào ngoại trừ ngươi đâu.

Thấy nó chung thủy không nào?” Nói xong thì cô thấy mặt Tiêu Dã đỏ lên, biết hắn dễ xấu hổ nên cô cười vỗ vào vai hắn nói: “Haha chưa gì mặt ngươi đã đỏ như quả gấc rồi.


Yên tâm, tóc ta sẽ tự buộc.”
“Người tự làm liệu có được không thế?” Tiêu Dã hỏi, hắn biết Liễu Nguyệt rất giỏi, nhưng về mảng thẩm mỹ thì cô có hơi…dốt.
“Được, không phải lo, ta là Liễu Nguyệt cơ mà.” Cô nói chắc nịch.
Dặn dò đôi ba câu cho Tiêu Dã thì Liễu Nguyệt phải về lớp.

Trước khi đi thì cô có nói với hắn rằng mai sẽ mang sách vở tới cho hắn học.
Tiêu Dã cũng vui vẻ gật đầu.
Chỉ là người tính không bằng trời tính.

Ngay đêm hôm đó Liễu Nguyệt bị cảm rất nặng.
Thế là cô được đưa về Liễu gia ngay trong đêm.
Liễu Nguyệt lúc bị cảm: “…” Tuyệt vời!
Đây chính là kế hoạch có một không hai mà cô nghĩ ra.

Đầu tiên là hứa sẽ dạy học cho Tiêu Dã, sau đó cố tình để bản thân bị ốm không tới được.

Bước tiếp theo là nhờ Phong Ngọc Nhi, mà nhờ thế nào thì phải chờ kết quả từ Thư Kính rồi.
“Bị cảm?” Phong Ngọc Nhi sáng nay cũng có nghe tin, ở dãy kia có bạn học đột ngột bị ốm nặng liền được đưa về nhà ngay trong đêm.


Nhưng không ngờ người đó lại là Liễu Nguyệt.

Nàng khẽ hỏi Thư Kính: “Liễu Nguyệt nhờ muội đến dạy cho A Dã sao?”
Thư Kính nói: “Đúng vậỵ, tiểu thư nói rằng bản thân nghĩ mãi không ra ai thân thiết được với y ở trong trường, sau đó liền nhớ tới Phong tiểu thư từng là bạn diễn với y nên chắc sẽ có thể giúp đỡ được.

Tiểu thư còn nói sau này khỏi bệnh trở lại sẽ hậu tạ Phong tiểu thư.”
Với tấm lòng thánh mẫu thì sao nàng có thể từ chối được.
Liễu Nguyệt nằm trên giường gác tay sau đầu thầm nghĩ.
Đúng như dự đoán, Phong Ngọc Nhi vội nói: “Không cần, không cần đâu.

Giúp đỡ bạn bè là việc nên làm, nhờ tỷ chuyển lời hỏi thăm của ta tới Liễu Nguyệt, cũng bảo với cậu ấy đừng lo, ta sẽ giúp A Dã nhiều nhất có thể.”
Thư Kính gật đầu rồi đi luôn.
Kế hoạch: Độ thành công: 100%.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.