Nuôi Sói Trong Nhà Chạy Mau! Nam Chính Hắc Hóa Rồi!

Chương 52: Chương 52




Hiện tại đã là ban đêm.
Xung quanh đây chỉ còn có vài người đang đi đi lại lại tuần tra.
Tuy cánh cửa gỗ đã bị khóa từ bên ngoài nhưng sao làm khó được Liễu Nguyệt, người được Liễu Diễm Tư truyền lại tất cả những trò ranh ma trên đời.
Mái nhà đã sớm bị cô đục ra từ trước, nếu hỏi tại sao nó không sập xuống thì chắc là do nhân phẩm tốt chăng.
Sau khi làm xong thì chỉ cần chờ đến đêm, dưới sự giúp đỡ của bọn Lam Hiền mà trèo ra ngoài, sau đó lẻn ra thám thính.
Lần này cũng như vậy.
Miên Miên leo lên nóc nhà trước rồi kéo Liễu Nguyệt lên, phải nói thân thủ của của Miên Miên đúng là không tệ.
Không lâu sau hai người đã tới được nhà bếp.
Liễu Nguyệt nghe xa xa có tiếng nói chuyện.
“Lát đổi giờ hai ta ra đằng kia uống rượu đi.”
Người bên cạnh cười ha ha nói: “Được thôi, hai vò rượu nếp nhé.”
Tiếng nói chuyện dần xa, lúc này Liễu Nguyệt cùng Miên Miên mới bước ra, nhanh nhẹn mà chạy thẳng vào nhà bếp.
“Không có người.” Liễu Nguyệt khẽ nói.
Miên Miên nhìn một lượt quanh nhà bếp xong cũng gật đầu.
Không có người thật.
Nàng nghĩ.
Không thể ra ngoài quá lâu, hai người đã cố gắng tìm kiếm A Hinh rồi trở về nhanh nhất có thể trước khi người canh gác chợt đi qua tuần tra.
Tìm khắp nơi không thấy, hai người chỉ còn cách trở về.
Dùng rơm che đi phần bị thủng trên mái nhà.


Liễu Nguyệt được Miên Miên đỡ xuống.

Nhìn sự mong chờ trong mắt Lam Hiền cùng Tiểu Khả, cô nói: “Không có trong bếp.”
“Không có sao?” Lam Hiền thất vọng nói.

“Liệu có phải muội ấy đã tìm ra được cách trốn thoát ra ngoài không?”
“Có thể lắm.”
Bàn bạc một hồi, cả đám quyết định đi ngủ để còn sức cho ngày mai tìm tiếp.
Liễu Nguyệt nằm trên đống rơm quen thuộc, chưa chợp mắt được bao lâu thì cô đã chìm vào giấc ngủ.

Điều này có thể lấy làm lạ vì từ khi bị bắt đến giờ chưa khi nào cô có một giấc ngủ ngon cả.
“A Nguyệt, tại sao lại bỏ rơi ta?” Giọng nói của A Hinh vang vẳng bên tại cô.
“Ngươi đã có thể cứu ta, tại sao vậy?” Nàng nói đầy oán trách.
Cô nhìn thấy A Hinh, toàn thân bầm tím, khóe miệng trào ra máu, sau đó đến hốc mắt, đầu…
Liễu Nguyệt chợt bừng tỉnh, trời đã sáng.
Cô nặng nề xoa xoa huyệt thái dương.
Tất cả chỉ là mơ.
Liễu Nguyệt nghĩ.
“Dậy hết mau!!!” Giọng một người vọng vào.
Cả đám lục đục ra ngoài hít thở không khí trong lành mát mẻ của sương sớm.
Sau đó lợi dụng sự quản lí lỏng lẻo, Liễu Nguyệt đã lén đến nhà bếp kiểm tra lại lần nữa.
Nhà bếp còn đó, khung cảnh vẫn vậy.

Chỉ duy nhất có một thứ mới được thêm vào.
Đồng tử Liễu Nguyệt co lại.

A Hinh hai mắt mở to, khuôn mặt tái nhợt nhìn chằm chằm vào hư không.

Toàn thân đầy vết xanh tím, dưới chân còn có vệt máu đỏ.

Kinh khủng hơn là cả người nàng bị treo lên, như tạo hiện trường giả của một vụ thắt cổ tự tử.
“A!!!!”
Liễu Nguyệt quay người lại, Tiểu Khả vì quá sốc mà đã ngất đi, Lam Hiền mặt mất hết huyết sắc đỡ lấy muội muội, đôi mắt như tan rã khi nhìn vào thi thể của A Hinh, không cất lên lời.
Miên Miên không tỏ vẻ gì là ngạc nhiên hay sợ hãi, chỉ yên lặng đứng đó.


Diệp Chi Lăng đằng sau thì cố tỏ ra trấn tĩnh nhưng mặt mày đã xanh mét, tay hơi run run.
Có người chết.
Một lúc sau thì có người phát hiện, đuổi đám người Liễu Nguyệt ra.

Thông báo cho toàn bộ người ở trong trại, thi thể A Hinh được mang xuống, có người thờ ơ, có người dùng tay che xuống để mắt nàng nhắm lại, có những người đang lo lắng không biết nói sao với bên trên…
Điều duy nhất Liễu Nguyệt thấy được, chính là kẻ đã giết hại A Hinh nằm trong số này.
Ở nơi của Quách ma ma, Liễu Nguyệt đã nói với bà ta: “Một người trong số bọn ta đã bị giết.”
“Ta biết.” Quách ma ma nói, ban nãy bà ta có nghe kể rằng có một con nhóc thắt cổ trong nhà bếp, giờ đám đàn ông đang bận đem nó đi chôn cất ở dưới chân núi.
“Rồi bà nghĩ kẻ nào có khả năng giết cậu ta?” Liễu Nguyệt hỏi.
Tuy rằng vẫn hàng ngày tới đây dạy đánh đàn nhưng thực chất việc học đã dừng hẳn khi bà ta bị cô uy hiếp rồi.

Giờ chỉ có đến để lấy thuốc giải cùng với việc trao đổi thông tin cho Liễu Nguyệt là chính.
Lúc này đây Quách ma ma nhìn ba người còn tỉnh táo là Liễu Nguyệt, Miên Miên cùng Diệp Chi Lăng.

Tiểu Khả thì vẫn chưa có dấu hiện tỉnh lại, còn Lam Hiền vì còn quá sốc trước cái chết của A Hinh nên chỉ biết ngồi đực ra đó.
Thường thì trẻ em sẽ phải khóc inh lên rồi sợ hãi khi gặp cảnh người chết, nhất là khi người đó lại là bạn mình, nhưng ba người ở trước mặt bà thì không.
Bà ta chưa bao giờ gặp đứa trẻ nào mà mang đến một loại áp lực đáng sợ như Liễu Nguyệt, cũng chưa từng thấy lũ trẻ nào có tinh thần sắt đá đến quỷ dị như ba người này.
“Không biết, ta mới được ngài ấy bảo đến đây không lâu.” Quách ma ma nói, như sợ Liễu Nguyệt không tin mà nói tiếp: “Các ngươi chính là mẻ cá đầu tiên của ngài ấy, trại này cũng chỉ mới được dựng lên cách đây nửa năm.”
“Bà biết ngài ấy là ai không?” Liễu Nguyệt hỏi.
“Con hổ của phía nam, Thanh Mộc.”
“Hai người biết ai không?” Liễu Nguyệt quay ra hỏi Diệp Chi Lăng cùng Miên Miên.
“Không biết.” Miên Miên nói.
“Ta cũng thế.” Diệp Chi Lăng nói.
“Hắn là người như thế nào?” Cô hỏi Quách ma ma.

“Lệnh từ trên truyền xuống, ta còn chưa bao giờ được thấy mặt người đó huống chi biết y như thế nào.” Bà ta nói.
Mấy ngày sau.
“A Hinh bị bọn chúng đem đi chôn quá nhanh, ta chưa kịp xem xét kĩ.” Liễu Nguyệt nói.
“Giờ không có đủ manh mối để tìm ra thủ phạm nữa.”
“Vậy…” Tiểu Khả nghẹn ngào nói, mặc dù đã bốn ngày trôi qua nhưng mắt nàng vẫn đỏ hoe vì khóc.
“Tối hôm trước đó có thể cậu ấy ở sau rừng, xin lỗi vì ta đã bảo A Nguyệt bỏ đi.” Diệp Chi Lăng nói, càng nghĩ y càng cảm thấy khả năng đó là rất cao.
Mặc dù chỉ là một nhân vật quần chúng trong một cuốn tiểu thuyết, xem qua rồi sẽ không ai ấn tượng được gì.

Nhưng đối với Diệp Chi Lăng y, A Hinh là một người đã từng sống sờ sờ ngay trước mắt, biết ăn biết cười, sau đó lại bị y gián tiếp hại chết.
Mặt Diệp Chi Lăng hiếm khi sầm lại như vậy.
Liễu Nguyệt nhìn ra được sự day dứt trong lòng y, cô nói: “Không phải lỗi của ngươi, dù sao ở trong đó cũng được đặt đủ các loại bẫy mà bọn chúng dùng để bẫy thú.

Lúc đó nhìn vào rừng lại tối om như mực, cho dù ngươi không bảo ta rời đi thì cũng chưa chắc ta đã đi vào.”
“Biết là thế nhưng…”
“Không nhưng nhị gì hết, chắc chắn ta sẽ tìm ra kẻ hãm hại A Hinh, đòi lại công bằng cho cậu ta.” Liễu Nguyệt nói.

Ánh mắt cô giờ phút này sắc bén tựa như lưỡi dao găm, vẻ mặt lạnh lùng cùng tàn nhẫn hiếm thấy.
Lần này cô tức giận thật rồi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.