Nuôi Tà

Chương 5: Hoàn chính văn



Phần 05.

- --------------------------------------

21.

Ai cũng biết, người làm đại sự thì không nên ép người quá, mà hãy thừa dịp người ta đang suy yếu, rồi nhanh chóng g.i.ế.t người đó.

Vừa dứt câu, ta liền rút bội kiếm rồi tự mình g.i.ế.t c.h.ế.t Doãn hoàng hậu.

Một kiếm xuyên tim, máu văng lên mặt ta.

Ta nhìn bà ta không chớp mắt, rồi nói: “Ta g.i.ế.t ngươi, chỉ vì thù riêng.”

Cái gì mà hậu cung tham gia vào chính sự, buông rèm nhiếp chính, chỉ là lời nói sáo rỗng, ta g.i.ế.t bà ta chỉ vì lập trường khác biệt. Đây là chút tôn trọng cuối cùng ta dành cho đối thủ của mình.

Doãn hoàng hậu cười nhạo: “Đã đánh cuộc thì phải chấp nhận có thể sẽ thua.”

Bà ta nhìn về phía Văn Ninh, trong mắt là sự hổ thẹn, nhưng lại không hề có chút hối hận nào.

Vị hoàng hậu quyền lực nhất, cứ vậy mà nhắm mắt ra đi.

Văn Ninh nhào lên t.h.i t.h.ể mẫu thân nàng ta, khóc đau xé ruột gan, ai dám động vào t.h.i t.h.ể mẫu thân nàng ta, nàng ta liền xông lên, dùng tay, dùng răng, dùng thủ đoạn mà nàng ta vẫn thường khinh thường để bảo vệ t.h.i t.h.ể của Doãn hoàng hậu.

Phong hào Văn Ninh công chúa vẫn không bị mất đi, nên những binh sĩ kia cũng không dám động vào nàng ta, chỉ có thể đưa nàng ta và t.h.i t.h.ể Doãn hoàng hậu nhốt ở thiên điện.

Khi ta tới gặp nàng ta, nàng ta đã xử lý thỏa đáng cho Doãn hoàng hậu. Nàng ta đang cẩn thận dùng than trong chậu để vẽ lông mày.

Nàng ta lạnh lùng nói: “Úy Trăn, ngươi đừng cho rằng mình lợi hại. Mẫu hậu thua chỉ bởi vì ham luyến cái tình yêu kia thôi. Nếu thái tử ca ca còn sống…”

Ta không có thời gian nghe nàng ta lải nhải, lập tức đi thẳng vào vấn đề: “Mẫu hậu ngươi phạm tội tày trời, Đại Chiêu ta cũng không chứa nổi ngươi. Nhưng nể tình ngươi có một nửa huyết mạch hoàng thất, ta cho ngươi lựa chọn...”

“Ngươi không cần nói nữa.” Nàng ta đứng lên.

Ta gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, quay người rời đi.

Chỉ trong chốc lát, một mùi khói nồng nặc từ phía sau truyền đến. Ta quay đầu lại nhìn, phía sau là một ngọn lửa lớn.

Nàng ta lựa chọn ngọc nát.

22.

Sau đại biến, hoàng đế liền hạ chiếu lập ta làm hoàng thái nữ. Cơ thể ông ta chẳng khác gì đèn cạn dầu, cuối cùng cũng ngã xuống. Ta đi đến tẩm điện chăm sóc ông ta.

Ánh mắt hoàng đế trở nên vẩn đục. Ông ta cho mọi người lui xuống, chỉ để một mình ta ở lại, rồi nói một chút chuyện riêng tư.

Hoàng đế thở hổn hển, ông ta bắt đầu kể về hồi ức rất nhiều năm trước, khi một nhà ba người bọn ta vẫn đang ở bên nhau.

Ông ta bảo đó là thời gian hạnh phúc nhất. Trong tay vẫn còn nắm lấy đôi bông tai trước khi mẫu thân qua đời, ông ta nói nếu như chưa từng cưới Doãn thị thì tốt biết mấy.

Hoàng đế bắt đầu lẩm bẩm: “A Nhược, tha thứ cho trẫm.”

Ta cười lạnh: “Ngài hẳn nên nói, nếu như năm đó chưa từng giấu diếm thân phận, chưa từng trêu chọc mẫu thân thì tốt.”

Hoàng đế kinh ngạc nhìn ta.

Nương theo ánh nến mờ nhạt, ta nhìn ông ta chăm chú. Khuôn mặt ông ta hoàn toàn bị tử khí bao trùm, làm cho người ta không thể liên tưởng được bộ dáng ôn hòa nho nhã, khí độ bất phàm lúc còn trẻ.

Hoặc là nên nói, bộ dáng kia của ông ta chỉ là giả dối.

Dưới lớp long bào là một nam nhân yếu đuối nhu nhược. Ông ta ích kỷ, không hề có trách nhiệm.

Ông ta cưới Doãn thị, nhưng lại không cho bà ta sự sủng ái và thể diện nên có. Ông ta lừa cưới mẫu thân ta, nhưng lại không thể bảo vệ người trước những biến cố sau này.

Làm vua, làm chồng, làm cha, ông ta không làm tốt bất cứ cái gì. Nguyên nhân của tất cả bi kịch chính là do ông ta mà ra.

“Bệ hạ, có chút lời muốn nói, là mẫu thân muốn gửi cho ngài.”

“Mẫu thân nói, trượng phu của người chỉ là một thương nhân văn nhã, chỉ là ngài ấy đã sớm c.h.ế.t vào mười mấy năm trước rồi.”

Ta bẻ tay ông ta ra, lấy đôi bông tai kia đi.

Hoàng đế há miệng muốn nói thêm gì đó, chỉ là yết hầu chỉ có thể phát ra từng tiếng ho khan, không lâu sau ông ta ngừng thở.

Ta đứng lên, vuốt mắt ông ta, xoay người rồi đau khổ hô to: “Bệ hạ băng hà!”

Tiếng chuông báo tử từng tiếng, từng tiếng vang lên, từ trong cung tới ngoài cung, tuyên cáo về thời đại của vị đế vương kia hoàn toàn kết thúc.

23.

Xử lý quốc tang, chuẩn bị đăng cơ, cái nào cũng là chuyện lớn, ta vội tới mức chân còn không chạm đất.

Ta có cảm giác Tà Thần dạo này có cái gì đó là lạ, nhưng lại không có thời gian để suy nghĩ kỹ càng, chỉ có thể mơ hồ hỏi hắn vài lần. Hắn nói không có việc gì, nên ta cũng từ bỏ.

Chỉ là hành động của hắn cũng ít nhiều nhắc nhở ta, đã đến lúc tặng lễ vật cho hắn rồi.

Nhân dịp hôm nay rảnh rỗi, ta tóm lấy Tà Thần đang lén lén lút lút không biết là đang muốn đi nơi nào: “Tà Thần đại nhân, gần đây ngươi bận việc gì vậy?” Tà Thần ấp a ấp úng không chịu trả lời.

Hắn đang giấu chuyện gì đó, điều này làm ta cảm thấy không thoải mái.

Ta không kiềm chế được nên hỏi hắn: “Ngươi có nghĩ tới việc sẽ rời khỏi hoàng cung không?”

Tà Thần sửng sốt.

Ta nghiêm túc nói: “Nhiều năm như vậy, ta cũng nên thẳng thắn thừa nhận, ta đã lợi dụng ngươi quá nhiều rồi. Nếu không có ngươi, ta sẽ không có khả năng leo lên vị trí này.”

Tà Thần vội vàng phản bác: “Không phải đâu! Nếu dựa theo quỹ đạo bình thường, A Trăn cũng sẽ có được hết thảy những gì mình muốn.”

Hắn nói xong mới ý thức được vấn đề, cảnh giác nói: “Ngươi hỏi ta có rời khỏi hoàng cung hay không là có ý gì?”

Ta nói: “Ngươi là thần minh, hà cớ gì phải giam mình trong bức tường nho nhỏ này?”

Quyền lực có thể khiến con người đáng sợ hơn quỷ thần. Nó làm cho con người càng ngày càng keo kiệt khi cho đi, lại càng tham lam khi nhận lại. Tiên hoàng như thế, Doãn hoàng hậu cũng vậy.

Xét mọi mặt, lúc này mà từ bỏ Tà Thần sẽ khiến ta tổn thất nghiêm trọng, nhưng ta không muốn thay đổi quyết định.

Đi đi, ta đã tổn thương ngươi quá nhiều rồi.

Ta đã chuẩn bị sẵn phương án nếu lỡ Tà Thần có khóc lóc ầm ĩ. Nhưng ta lại không nghĩ tới, sau khi nghe thấy lời ta nói, Tà Thần lại bình tĩnh bay trước người ta.

Hắn dùng xúc tu đặt lên hai bên má ta, nhẹ nhàng nói: “Thần minh bọn ta chưa bao giờ phán đoán tâm ý con người bằng lời nói.”

Hắn cười vui vẻ: “A Trăn! Linh hồn ngươi đang nói [Xin đừng vứt bỏ ta]. Thật đáng thương!”

Hắn đắc ý tuyên bố: “Ta chính là thần minh lợi hại nhất trên đời, đương nhiên cũng chỉ cần tín đồ lợi hại nhất rồi!”

Ta thẹn quá hóa giận: “Đừng nói lung tung nữa, ta không đùa với ngươi!”

Tà Thần ậm ờ vài tiếng cho có lệ, vui vẻ xoay vòng vòng quanh người ta, hắn nói với vẻ mờ mịt: ”Ta đã suy nghĩ rất lâu, ta phát hiện ra rằng bản thân đã rất vui khi ngươi và Tạ Kính không đến bên nhau!”

“Thật xin lỗi, nhưng ta rất vui hahaha.”

Tim ta lỡ nhịp, không nhịn được bắt đầu đánh giá xúc tu của hắn.

Như thế này có phải khẩu vị hơi nặng không?

Mặc dù là cũng không phải là không được.

Không đúng, ta đang suy nghĩ cái gì vậy? Ta tự tát bản thân một tát trong lòng.

Lúc này, Tà Thần lại nói: “Cho nên, ta quyết định bồi thường cho ngươi sau khi đăng cơ, hơn nữa còn là mua một tặng một, mua nhanh kẻo lỡ!”

Ngươi đang nói cái gì đấy? Ta hỏi chấm.

24.

Mười lăm phút tiếp theo, thị giác cùng thế giới quan của ta chính thức tan vỡ.

Tà Thần đứng trước mặt ta, tự nặn cơ thể cho hắn.

Hắn ném cho ta một cái đục: “Ngươi có muốn tự mình khắc ngũ quan cho ta không?”

Ta hít một hơi thật sâu, cố bình tĩnh nói: “Tay nghề ta không tốt, ngươi nên tự làm thì hơn.”

Cứu mạng, việc này có phải quá kinh khủng rồi không? Ta lấy cớ còn có việc cần làm, vội vàng chạy ra khỏi điện. Sau đó lại phát hiện, công việc rất vui, công việc thoải mái.

Nên ta hoàn toàn quên béng chuyện của Tà Thần luôn.

Mãi cho tới lúc tiếng kêu “A Trăn” vang lên, ta mới hồi thần. Ở trước điện đều là tâm phúc của ta, và hiện tại bọn họ đang nháy mắt với ta.

Nhưng mà bọn họ có thể nghe thấy giọng của Tà Thần à, có phải là Tà Thần đã thành công rồi không. Ta nhìn theo tiếng gọi rồi đi về phía đó, chỉ là không nghĩ tới, hắn chờ không nổi nữa mà chạy về phía ta.

Người trước mặt mặt mày tuấn tú, thân như ngọc thụ, khoác áo khoác của ta. Áo này đối với hắn có hơi ngắn, nửa cẳng chân lộ ra bên ngoài, trắng tới lóa mắt.

Hiển nhiên là bên trong hắn không hề mặc gì.

Ta trầm mặc, nhóm tâm phúc phía sau ta cũng cạn lời.

Mẹ nó, gương mặt này càng nhìn càng thấy giống với người nào đó. Bọn họ cúi đầu liếc mắt nhìn vị Tạ đại nhân nãy giờ vẫn không nói gì.

Cái gì đây.

Ta thở dài, xoay người nói: “Các ngươi lui ra hết đi.”

Sau đó túm tên Tà Thần nào đó ra sau tẩm điện: “Sao ngươi lại biến thành như vậy?”

“Rất xấu hả?” Tà Thần nói thầm: “Không thể nào! Ta dựa theo…”

Ta cắt ngang lời hắn: “Chỉ cần dựa theo hình dáng ngươi thích là được rồi, không cần phải giống ai hết.” Đây là lần đầu tiên ta nói như vậy, có chút xấu hổ. “Ngươi không cần thay đổi vì ta, cũng không cần áy náy. Nếu ta đã đồng ý để ngươi bên cạnh, thì ta muốn người đó chính là bản thân ngươi, chứ không phải là ai khác.”

Tà Thần đỏ mặt, hắn vui vẻ nói: “Được!”

Ta đứng dậy đi về phía giường nằm, cho hắn một chút không gian riêng tư để suy nghĩ.

Chỉ là, ta đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, xoay người nói với hắn: “Chỉ là vẫn nên phù hợp với thẩm mỹ nhân loại một chút!”

Tà Thần đang nặn xúc tu sau lưng:???

Quả nhiên là rất quan trọng.

Tà Thần tiếc nuối vì hắn mất đi một ít điều khác người thường, hắn nhiệt tình nói: “Tuy nói là dựa theo ý muốn của ta, nhưng từ nay về sau, A Trăn chính là bạn lữ của ta, điều A Trăn thích rất quan trọng. Không ấy ta nặn thêm mấy cái nữa nha?”

Ta: “Còn nặn thêm vài cái nữa hả?”

Tà Thần đắc ý nói: “Đây chính là ưu thế của ta. Ta có thể tự nặn bản thân thành nhiều người, ngươi thích dạng nào cũng được. Chỉ là trong mấy cái kia thì ngươi nhớ chọn một cái ngươi thích nhất làm phu quân nha.”

Ta: “Nghe tồi quá?”

Tà Thần: “Nhưng ngươi là hoàng đế mà?”

Xin đừng dụ dỗ ta, ta là nữ nhân chứ không phải thánh nhân. Cảm ơn!

25.

Sau ba năm giữ hiếu, nữ đế phong một vị nam tử xuất thân bình thường làm quân hậu.

Nghe nói hai người đã quen biết nhau khi nữ đế vẫn còn đang ở lãnh cung, người đó đã ủng hộ nàng cho đến tận bây giờ.

Thế nhân đều nói tình cảm đế hậu sâu nặng, chỉ cần nơi nào có quân hậu, ánh mắt của nữ đế đều sẽ hướng về nơi đó. Nhưng mọi người lại không biết rằng, quân hậu không phải là người, mỗi giây mỗi phút ta đều phải nhìn chằm chằm vào hắn.

Ta hạ giọng nói: “Trần Diệp, xúc tu của ngươi lộ ra kìa!”

Xúc tu dưới vạt áo hắn còn đang vẫy vẫy về phía ta, cứ như là một chú cún nhỏ đang vẫy đuôi vậy.

Trần Diệp giật mình, vội vàng giấu đi.

Trần Diệp là tên ta đặt cho hắn. Mẫu thân ta họ Trần, tên tự của ta là Diệp.

“Lá xanh um tùm!” Bốn chữ này Tà Thần, à nhầm, Tràn Diệp cứ nhắc mãi.

Hắn nói với ta: “A Trăn, Trần Diệp vì ngươi nên mới tồn tại trên thế giới này. Dù là người thường hay là thần minh, chúng ta đều là những người thân thuộc nhất của nhau!”

Ta yêu ngươi, tín nhiệm ngươi, ỷ lại ngươi, nâng đỡ ngươi, cho tới lúc sinh mệnh ngươi kết thúc. Vậy thì hãy để ta đắp nặn linh hồn ngươi, để ngươi cùng tộc với ta, cùng làm bạn với ta cho tới lúc mất.

Đây chính là cái giá người phải trả khi lập khế ước với Tà Thần!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.