Nuôi Trai Trong Nhà Dễ Bị Trời Đánh

Chương 6: Lại Là Mật Khẩu.



_______

6 giờ 30 sáng. Điện thoại trêи đầu giường liên tục réo lên tiếng chuông báo thức dai dẳng. Huỳnh Nhã Nhã mệt mỏi đưa tay lên đầu giường tìm điện thoại rồi tắt báo thức đi. Đây là báo thức do nguyên chủ trước kia đã cài để dậy chuẩn bị đi làm.

Dậy cũng đã dậy rồi, không thể ngủ tiếp được nữa nên cô cũng thức dậy luôn. Vệ sinh cá nhân xong, cô dự tính xuống siêu thị dưới lầu mua đồ ăn sáng. Dù sao cũng từng là một tiểu thư, cô nào có biết nấu ăn đâu.

Sau khi thay quần áo ngủ ra, Huỳnh Nhã Nhã xách theo ví tiền và điện thoại ra phòng khách, nhìn cục chăn bông màu xanh trêи sofa. Nghĩ một chút rồi bước đến đánh thức Quý Lam: "Này, dậy đi." Cô đá đá cục chăn bông.

"Ừm... có việc gì sao?" Quý Lam vén chăn bông, uể oải híp mắt nhìn cô. Hắn lăn một phát rơi từ trêи sofa xuống đất, ngơ ngác ngồi giữa ổ chăn.

"Có muốn ra ngoài ăn sáng không? Vào vệ sinh đi rồi theo tôi xuống dưới." Cô vừa lật lật túi tìm đồ, vừa nói với Quý Lam.

"Hả? À được, đợi tôi." Quý Lam nhanh chóng ngồi dậy, ôm chăn để trêи sofa rồi vào nhà vệ sinh.

***

Năm phút sau. Hắn bước ra, mấy sợi tóc mái có hơi ướt, hẳn là lúc rửa mặt đã lỡ làm ướt tóc. Huỳnh Nhã Nhã đã đứng đợi ở hành lang ngoài cửa, thấy hắn đi ra thì cô mở cửa đi ra bên ngoài chờ. Hắn xỏ giày vào rồi ra ngoài đợi cô khóa cửa phòng. Hai người một trước một sau đứng đợi thang máy.

Ting--- Thang máy dừng, bên trong truyền ra ngoài âm thanh tranh cãi của mấy cô gái. Cửa thép mở ra, mấy cô gái thấy có người vào thì im bặt. Quý Lam và Huỳnh Nhã Nhã không để ý chút nào bước vào bên trong. Hắn cúi thấp đầu, nhìn chằm chằm vào mũi giày. Cô gái tay mang một mớ trang sức lấp lánh ban nãy quát tháo to tiếng nhất lúc này nhìn thoáng qua sườn mặt của Quý Lam thì đỏ mặt hắng giọng, hất mặt sang chỗ khác.

Trong thang máy lúc này im lặng một khoảng.

Một cô gái tóc thắt đuôi sam lúc này bỗng vặn vẹo mặt mũi nhìn Huỳnh Nhã Nhã rồi bày ra vẻ mặt như người quen lâu quá chưa gặp: "Huỳnh Nhã Nhã đấy à? Có phải cậu không? Thì ra cậu cũng sống ở khu chung cư này. Còn nhớ không, tôi là Linh Linh đây!"

Huỳnh Nhã Nhã lia mắt qua nhìn cô ta một chút rồi dời ánh nhìn đi ngay lập tức. "Không nhớ, không quen, tạm biệt." Thang máy kêu một tiếng đã đến tầng trệt, Quý Lam và Huỳnh Nhã Nhã nhanh chóng bước ra bên ngoài.

Thật ra cô gái này từng là bạn đại học của nguyên chủ, tên là Diệp Gia Linh. Chẳng qua là cô ta có chơi xấu, ăn cắp bài diễn văn của nguyên chủ rồi tự nhận là của mình, khiến nguyên chủ nộp bài trùng rồi bị xử phạt. Loại người này có day dưa cũng chẳng tốt lành gì.

Lúc hai người họ đi ra bên ngoài rồi, ba cô gái còn đứng trong thang máy một hồi mới liếc nhau giải tán ra.

Quý Lam và Huỳnh Nhã Nhã bước ra khỏi tòa chung cư, hai người rẽ phải, đi bộ sang siêu thị bên cạnh mua chút đồ, bỗng hắn kéo áo cô, nhẹ giọng hỏi: "Có thể mua cho tôi một cái thẻ nạp điện thoại không?"

"Anh tự sang cửa hàng bên kia mua đi." Cô mở ví đưa hắn tờ 100 nghìn. Hắn nhìn cô, cầm lấy tờ tiền rồi rẽ hướng đi mất. Cô quay đầu đi vào siêu thị, tìm mua mấy loại đồ ăn liền như mì gói, cháo gói và phở hộp. Nghĩ ngợi một chút rồi cô lại mua một chút mĩ phẩm làm đẹp. Cô chọn mua mấy hộp kem lót, phấn phủ và phấn mắt, sau đó lấy một cái chì kẻ mắt, một cây chì kẻ mày, lại chọn thêm hai cây son màu mình thích.

Chừng này cũng đủ rồi. Không thể tiêu quá nhiều tiền vào mĩ phẩm khác như serum hay xịt khoáng nữa. Dù sao điều kiện bây giờ của cô cũng không giống như kiếp trước.

Mang ra quầy tính tiền xong, bước ra ngoài đã thấy Quý Lam đứng dựa vào tường bên ngoài bấm điện thoại đợi cô. Thấy cô ra, hắn cất điện thoại vào túi quần, tiến lên chủ động cầm mấy túi đồ trong tay cô.

***

Vừa vào trong nhà, Huỳnh Nhã Nhã cầm túi mĩ phẩm mang vào trong phòng, nhờ Quý Lam nấu mì ăn liền. Hắn nhẹ gật đầu rồi xách túi thức ăn đi vào bếp.

Lát sau hai bát mì nóng đã đặt trêи bàn nhỏ, hắn lấy chút hành giá rửa sạch rồi cho vào mì, còn thêm vào mỗi bát một quả trứng chần.

Huỳnh Nhã Nhã bước ra, nhìn bát mì đầy màu sắc cũng cảm thán một chút. Trước kia rất ít khi phải ăn mì gói, dù sao cũng là người có tiền. Cô đưa tay cầm đũa gắp một đũa mì, Quý Lam đợi cô ăn trước rồi mới bắt đầu cầm đũa lên ăn. Sau khi ăn xong cô bảo hắn đi rửa bát, dù sao cũng chỉ là rửa một vài cái bát, không đến mức không biết làm.

Cô ra phòng khách bắt đầu lôi laptop ra tìm việc. Không thể để tình trạng thất nghiệp kéo dài quá lâu được. Lướt một lúc, Quý Lam đã rửa xong chén bát. Hắn ra phòng khách, Huỳnh Nhã Nhã ngước mặt lên nhìn hắn một cái rồi lại cúi xuống cắm đầu vào màn hình.

"Anh gom chăn gối đêm qua anh đã dùng mang vào trong căn phòng bên cạnh phòng tôi đi. Đó là phòng ngủ phụ, sau này anh ở phòng đó."

"À..." Hắn cúi xuống ôm chăn gối lên, bước đến chỗ căn phòng kia. Lúc dứng trước cửa phòng, hơi khựng lại một chút nhìn sang cửa phòng bên cạnh rồi lại nhìn cô gái đang ngồi cạnh bàn trà.

Thu tầm mắt lại rồi bước vào trong phòng của hắn. Căn phòng không lớn, trong phòng chỉ có một chiếc giường kê trong góc phòng, cạnh đầu giường là một chiếc bàn vuông đặt đèn ngủ và một ngăn tủ trống bên dưới, một cái tủ quần áo âm tường và một chiếc bàn làm việc trống. Vì là phòng ngủ phụ nên không có phòng vệ sinh riêng bên trong.

Đặt chăn gối lên giường, lại đi treo mấy bộ quần áo đêm qua cô mua cho hắn vào tủ quần áo, sửa soạn lại một chút đồ dùng rồi mới bước ra ngoài.

Thấy Huỳnh Nhã Nhã vẫn đang trầm ngâm nhìn màn hình, hắn bước đến ngồi vào sofa đối diện cô. "Mật khẩu wifi là gì?"

"Sủa đi rồi biết."

"..." Haha. Thật vui tính... Mẹ nó cô giỡn mặt à? Ai muốn sủa chứ?

Thấy mặt Quý Lam đen lại, Huỳnh Nhã Nhã bắt đầu bày ra vẻ mặt thèm đòn. "Thật mà! Nhập vào đi. Sủa đi rồi biết, không dấu không cách." Lần trước ai đặt mật khẩu thẻ ngân hàng làm hố hàng người khác trước hả? Ai hả?

Hắn nhập thử, quả thật là đúng. Hắn bắt đầu thấy có chút nghẹn họng. Đặt pass wifi thế này để làm gì? Chơi người khác à?

Lúc này đột nhiên Huỳnh Nhã Nhã lẩm bẩm một chút. "Hay là viết kịch bản đem bán nhỉ?" Kiếp trước cô đọc qua rất nhiều tiểu thuyết và nguyên tác phim hay, cũng từng đóng phim, diễn đạt tâm lí cho rất nhiều vai khó. Cô biết rõ cách để tạo ra một bộ cốt truyện có khả năng thu hút được độc giả.

Nghe thấy được lời Huỳnh Nhã Nhã vừa lẩm bẩm bên đó, Quý Lam ngẩn đầu lên. Mắt đảo một chút.

"Tôi... có thể giúp cô về khoảng này đấy."

_______

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.