Tuần trước quên up nên h up liền 2 chương bù lại nha :3
============
Đây là một thư phòng cực kỳ xa hoa, đế nến hình nữ thần Hy Lạp, ở trên cái giá sách bằng gỗ cẩm lai là một cái đồng hồ đồng thời Baroque Louis 14. Bên kia tường là lò sưởi, cùng mang phong cách với chiếc bàn thời Louie XV, trên mặt bàn đặt một bình hoa bằng nham thạch rất hiếm có. Nhưng bên bàn cổ lại không có người mà chỉ có một đống lớn giấy tờ lộn xộn, trên đống giấy tờ ấy là một con mèo nhỏ màu cam.
Nhìn ra xa về phía đối diện một chút, có một cái ghế salon bằng da cực lớn, trên ghế là một cô gái da trắng nõn đang nằm giả chết.
Orange lấy chân vỗ vỗ vào đống giấy tờ: "Tiểu Mễ, mấy món đồ cổ chúng ta để ở chỗ đấu giá toàn bộ đều bán hết rồi. Bên đấu giá hối thúc chúng ta ký tên xác nhận, ta đã gọi điện thoại đáp ứng rồi, nhưng mà ta không thể cầm bút ký tên ah!Meow~, ngươi đến lúc nào mới chịu đi đây? Giữa ban ngày ngươi đừng có ỉu xìu như thế!"
Mèo con vừa dứt lời, Y Nặc Mễ tiếp tục cuộn tròn: "Quỷ hút máu ban ngày chính là "vô cùng íu ớt nha", ta không kí."
Orange nhảy khỏi chỗ ngồi, leo lên người Y Nặc Mễ, lấy lông cọ cọ lên người nàng rồi lại liếm liếm mặt nàng: "Ah meow, Tiểu Mễ đói bụng hả?"
"Không có."
"Vậy ngươi muốn gì?"
"Không muốn gì."
"Chúng ta đến chỗ đồ ăn của ngươi chơi a? Meow~."
Những lời này cuối cùng cũng đâm trúng chỗ khó chịu của Y Nặc Mễ. Nàng nhe răng trợn mắt lộ ra hai nanh mèo: "Chị ấy mỗi lần cùng tên kia ăn cơm đều kéo dài thật lâu, hôm nay nhất định không rảnh."
Orange nghiêng đầu, híp mắt mèo đánh giá một chút. Chủ nhân giống như đang tức giận a. "Tiểu Mễ,trông ngươi giống như là không thích "mẫu nhân" kia đi ăn với người khác."
"NGAO!! Tại sao ta phải thích chứ!!"
"Ngươi chẳng lẽ chỉ thích "mẫu nhân" cùng mình ăn cơm thôi ư? Meow~."
"..." Y Nặc Mễ không nói.
"Vậy thì ngươi cũng nấu ăn rồi bảo nàng cùng ăn chung, không được sao? Đồ ăn hai người kia ăn ngươi cũng biết làm mà?" Nó biết chủ nhân ưa thích cosplay con người nên hầu như bây giờ thứ gì cũng biết hết nha.
"NGAO..." Y Nặc Mễ như cá mắc cạn lại gặp được lũ to, hai mắt sáng bừng. Ý kiến này, quả thật không tệ nha!
"Orange, chúng ta đi." Y Nặc Mễ lập tức trở mình đứng dậy, quơ tay nắm lấy cổ Orange rồi biến mất như một làn khói.
"Tiểu Mễ nhớ nấu món cá nha Meow ~"
==========
Mấy ngày nay nay Thấm Nhã không thấy bóng dáng Y Nặc Mễ, chỉ có vài lần ngẫu nhiên về nhà nghe được một ít tiếng động trong phòng nàng.Nhưng điều này cũng không làm cô chú ý tới nhiều, vì vốn Y Nặc Mễ là Quỷ hút máu, thích cuộc sống về đêm, luôn đến và đi một cách bí ẩn;hơn nữa, cô không phải là người thích can thiệp vào sinh hoạt cuộc sống của người khác.
Lý Cường từ ngày cùng cô ăn cơm đến giờ cũng không giống như các nam nhân bình thường bắt đầu gấp gáp theo đuổi đối phương, nhưng mà những lời nói, cử chỉ ân cần thì không hề ít. Thấm Nhã rất hài lòng vì điều này, dù sao cô cũng đã trưởng thành, việc có một mối quan hệ không quá mức thân mật, tuy có tiếp xúc với nhau nhưng vẫn cho nhau không gian riêng là điều rất nên làm. Hắn cũng là người đàn ông đàng hoàng tốt tính, cho dù là làm bạn bè hay là người yêu. Nhưng mà làm được đến đâu, còn phải thuận theo "thiên ý" nữa.
"Uh?" Thấm Nhã ra ban công nhận điện thoại.
"Có người giới thiệu với tôi một nhà hàng Italy rất ngon, cô có hứng thú thưởng thức một bữa ăn thư giãn sau một ngày dài mệt mỏi không?" Giọng nói trầm thấp của Lý Cường truyền đến bên tai.
"Nhưng bây giờ tôi còn phải làm việc."
"Không sao, tôi sẽ chạy xe đến dưới bênh viện chờ cô." Lý Cường ở điểm này có thể nói là vô cùng ga lăng.
Thấm Nhã đi đến bàn làm việc, nhìn tập hồ sơ đang ở sau lưng, không khỏi lắc đầu cười. "Chỉ sợ hôm nay không được."
Sau cái chồng hồ sơ chất đống kia có một con mèo cam đang ngồi, trên đầu còn dán một miếng giấy. Là do Y Nặc Mễ ghi, mời cô về nhà tham dự "bữa tiệc Pháp". "Quỷ hút máu muốn tổ chức tiệc, không biết lại định giở trò gì nữa đây?" - Thấm Nhã đọc lời nhắn kia xong, quyết định hôm nay sẽ về sớm để xem trò quỷ của Tiểu Quỷ kia.
Thấm Nhã mở cửa. Cả nhà tắt đèn tối om. Chỉ thấy giữa phòng khách là một cái bàn vuông phong cách Châu Âu, trên mặt bàn là một tấm khăn trải bàn rất đẹp, ở giữa để một cây nến. Trên bàn bày những đĩa thức ăn chế biến cầu kỳ, sắc thái mê người, hương thơm tứ phía, thoạt nhìn không thua nhà hàng 5 sao.
Y Nặc Mễ mặc một bộ váy đen dài từ phòng bếp đi ra, trong tay cầm thêm một đĩa thức ăn nữa. Đặt lên bàn xong đâu đấy, nàng làm động tác kéo ghế mời ngồi vô cùng ưu nhã:"Tiểu Nhã Nhã ~ mời."
Thấm Nhã nhẹ nhàng cười: "Tất cả những thứ này đều là do cô làm sao? Ân ~ cô hôm nay mặc rất đẹp."
Quỷ hút máu sống mấy trăm năm quả nhiên là học được không ít "văn hóa loài người", cách bài trí thế này cũng coi như tương đối, bên cạnh bàn ăn có đặt một cái ghế nhỏ, mèo Orange cũng bắt chước đeo một cái nơ ngay cổ giả làm "bồi bàn".
Y Nặc Mễ ngồi xuống đối diện, Orange liền lập tức nâng chân trước lên, chai rượu đỏ chậm rãi bay lên giúp Thấm Nhã rót rượu, từ tư thế của chai rượu đến tốc độ rót rượu đều vô cùng chuyên nghiệp. Y Nặc Mễ đẩy món ăn đến trước mặt cô.
"Nếm thử xem có thích hay không?" Thái độ của Y Nặc Mễ rất ưu nhã phải phép, không khác gì "con người".
Thấm Nhã nếm thử món khai vị, ngoài ý muốn chính là, thức ăn của Y Nặc Mễ làm cũng giống như vẻ bề ngoài của nó, thật sự rất ngon: "Ân, ngon quá! Không nghĩ tới tài nấu ăn của cô tốt như vậy."
Được khen rồi! Quỷ hút máu tâm tình liền tốt lên liền bắt đầu tự đắc: "NGAO ~ dĩ nhiên, ta sinh ở Châu Âu mà, đã thưởng thức đến mấy trăm năm nên mấy món đồ ăn đơn giản này chỉ là chuyện thường thôi, NGAO ~"
Đối diện với những mỹ vị tinh xảo này, tâm tình Thấm Nhã cũng trở nên rất thoải mái, dí dỏm nói : "Cô quả thật không phải người.... Kia là cái gì?" Cô nhìn thấy Orange cho bay lên một bình rượu khác giúp Y Nặc Mễ rót vào ly.
Tủm tỉm cười trả lời: "Nước cà chua."
Thấm Nhã thật bị chọc cười, cái tiểu quỷ tham ăn này thật là hứng thú với những thứ có màu sắc hình dạng "giống máu" nha. Từ nước cà chua cho đến nước dưa hấu rồi dâu tây (ô mai) các loại, các loại rượu đỏ niên kỷ khác nhau, chỉ cần thứ gì màu đỏ nàng điều đặc biệt ưa thích.
Đĩa khai vị "bay" đi, tiếp đến đĩa đồ ăn thứ hai, Thấm Nhã chậm rãi thưởng thức mỹ thụ. Trong ánh sáng nhàn nhạt dịu dàng, bầu không khí trở nên rất hòa hợp, tâm tình của hai người đều không tệ, cứ như vậy Orange tận tâm tận chức lần lượt đem mười ba món ăn Pháp lên. Tiếng cạn ly vang lên hết lần này đến lần khác, cuối cùng rượu cũng cạn chai. Dưới ánh nến lung linh, khuôn mặt ửng đỏvì rượu kia trở nên cực kỳ xinh đẹp.
Y Nặc Mễ mở to mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp của người đối diện cười hỏi: "Tiểu Nhã Nhã, chị thích cùng ta thưởng thức những món ăn này không?"
Đúng là đứa bé thích đòi quà mà. Thấm Nhã khẽ cười, chân thành nói: "Rất đáng thưởng thức, đây là món ăn Pháp ngon nhất mà tôi được nếm qua, cảm ơn cô."
Quỷ Hút máu liền cực kỳ vui mừng, lập tức thi triển "oan hồn quấn thân thuật", quấn lên người Thấm Nhã, trên mặt nở một nụ cười tà ác hạnh phúc xong liền đưa lưỡi liếm lên cái cỗ ưu nhã trắng nõn của Thấm Nhã: "NGAO ~ Tiểu Nhã Nhã, chị đúng là người tốt mà, cho nên chị mới vừa thơm ngon vừa ngọt ngào đến vậy! NGAO~" ( From Yul beta: các bạn ạ, vừa ăn xong mà chưa có đánh răng trèo lên liếm liếm người ta như vậy ghê lắm, đừng có học theo nhé - gato - ing )
"Y Nặc Mễ, cô lại dám liếm tôi!" Thấm Nhã bị dọa liền vội vàng trốn, cái tên tiểu Quỷ hút máu này mới vừa nãy còn liếm sạch bóng cãi đĩa đồ ăn kia a.
"Muốn liếm liếm ~"
"Này ~đừng liếm, cô rất buồn nôn a." Thấm Nhã bị chọc không nhịn được cười, Y Nặc Mễ luôn có năng lực như vậy.
Vì muốn thoát khỏi quỷ quấn thân, Thấm Nhã nhanh chóng đem chén đĩa đi về phòng bếp. Chưa kịp đi thìmột đạo màu cam liền nhảy ra trước mặt, dốc sức liều mạng lắc đầu: "Ah meow, ah meow!"
"Orange ngươi đang cản đường ta đó.Còn nữa, ngươi nói gì ta nghe không hiểu." Cái con mèo nhỏ này thật là nguyên tắc, trước mặt người khác không bao giờ bày ra linh lực, ở trước mặt cô cũng luôn kiên quyết không nói lời nào.
"Ah meow! Ah ---- Meow -----"
"Orange ngươi muốn nói cái ----" Thấm Nhã vừa ngẩn đầu lên liền thấy được một màn suốt đời khó quên ----- cô đã mất đi tình táo thường ngày, hoảng hốt la lên, "Ah ~"
Đây, đây là phòng bếp nhà mình sao? Đây là cái phòng bếp mà mình cất công sắp xếp, thu dọn sạch sẽ tinh tươm sao? Vách tường ngay bên cái bếp cùng cái tủ bếp đều có dấu vết bị cháy xém, các nguyên liệu nấu ăn, rác, bao nilon quăng loạn xạ ngầu trên mặt đất, trên tường, trên bàn, cácloại chai lọ thì cái ngã lăn dưới đất cái thì văng tung tóe khắp nơi, còn có vô số mảnh sành vỡ trộn lẫn với rau lá, thịt vụn. Tất cả các cái nồi niêu xoong chảo đều bị cháy đen, thậm chí ở trên cái tủ gỗ âm tường bên trên còn bị con dao găm phập vào.Bốn vách tường thì giống như một bức tranh sơn dầu sinh động, màu xì dầu, màu lòng đỏ trứng, màu cà chua, màu cháy đen đan xen lẫn nhau. (làm tui cũng hết hồn con chim én @@)
Phải cần bao nhiêu lực phá hoại mới tạo ra được cảnh tượng như thế này? Những thức ăn hoa mỹ hào nhoáng kia cũng chỉ là để che giấu đi bãi chiến trường rợn người này sao?
Thấm Nhã thấy mình như vẫn còn đang trong cơn mộng mị, lấy tay che trán, biểu cảm không nói lên lời. (tui thắc mắc, tại sao tay ôm chén đĩa một đống mà vẫn còn tay đưa lên lau mồ hôi, không lẽ chị ấy có nhiều hơn hai tay?!! Hơn nữa nhà cũng không có bật đèn, sao nhìn rõ vậy?!! @@)
Orange đi tới bên cạnh, cẩn thận kêu hai tiếng, có chút chột dạ nói: "Ah Meow... Tiểu Mễ chỉ học nấu ăn không chịu học thu dọn, Tiểu Mễ sẽ không thu dọn, Tiểu Mễ không thích thu dọn..."
Cái này chỉ gọi là không thu dọn sao? Tịch nữ vương liên tục hít sâu, rốt cục cũng không chịu đựng được nữa mà phải bộc phát, lạnh lùng quát lớn: "Y Nặc Mễ, ngươi hỗn đản!"
Quỷ hút máu xuất thuần nhập quỷ xuất hiện trong phòng bếp, vỗ vỗ đôi cánh nhỏ bay vòng vòng trên trần nhà, liếm liếm miệng: "NGAO ~ ăn chưa no."
"Cô còn dám nói ăn với tôi sao, đây là xảy ra chuyện gì!"
"Ta chỉ quan tâm đến hương vị thức ăn, với lại đây không phải là lần đầu tiên như vậy." Quỷ hút máu bay giữa không trung, mặt vui vẻ như không có chuyện gì. Chậc chậc, căn phòng bếp này thật là ghê đi, đừng có làm bẩn đồ đẹp của nàng.
"Cô biết rõ cô còn như vậy! Cô cố ý! Cô biết rõ mình sẽ làm hỏng phòng bếp mà cô còn cố ý nấu ăn, đây không phải nhà của cô cô sao lại không hỏi ý chủ nhân của nó mà tự ý làm bừa." Thấm Nhã tức giận. Cô tính cách nghiêm cẩn, xử sự hữu lễ, hận nhất Y Nặc Mễ nói chuyện không chút hối cải.
Thấm Nhã tức giận.... Sao lại như vậy? Không phải con người được chiêu đãi mỹ thực sẽ rất vui sao? Nàng bỏ ra rất nhiều tâm tư, như thế nào mà chị ấy lại tỏ thái độ đó chứ. "Ta sẽ nấu món Trung, món Nhật, món Pháp, món Ý, món Ấn. Những món hôm nay rất khó làm! NGAO~, ta không biết phải bỏ bao nhiêu công sức tìm tài liệu mới có thể nấu ra."
"Thì sao? Cô tại sao lại phải nấu, cô không phải không cần những thức ăn này sao?" Giọng Thấm Nhã vẫn lạnh lùng âm lãnh.
"NGAO... Ta chỉ là muốn cùng chị ăn cơm chung... Ta muốn nấu thật nhiều đồ ăn ngon cho chị, chị sẽ trở về ăn cùng ta, không cần cùng người khác ăn..." Giọng nói dần nhỏ lại, đầu cúi xuống, cánh cũng không còn đập đập nữa mà khép lại ủ rũ. Tiểu quỷ này lại buồn a.