Nuôi Trong Nhà Một Con Quỷ Hút Máu

Chương 25: Bữa tiệc đêm trăng tròn...




Đã vào rất khuya nhưng hành lang bệnh viện đèn đuốc vẫn sáng trưng, kể cả văn phòng nghiên cứu của Thấm Nhã. Bệnh viện có lẽ thuộc về một thế giới khác, thế giới của công việc vô cùng bận rộn, không kể là ngày hay đêm, bệnh nhân đau ốm có thể tới bất cứ lúc nào.

Thấm Nhã cẩn thận so sánh số liệu trên những dụng cụ khác nhau, phân tích tình huống ca bệnh. Tề Bộ vừa đi vào thấy cô liền kinh ngạc: "Tịch, sao cô còn chưa về?".Trước đây, có một khoảng thời gian dài, Tịch nữ vương hôm nào cũng giống như là muốn tự sát, tăng ca tới đêm hôm khuya khoắt. Bây giờ cũng giống như là đang thở lại thời gian đó vậy.
"Uh, gần đây có phát hiện mới, nên tranh thủ thời gian chuẩn bị một chút. Cậu tới thật đúng lúc, lại đây nhìn xem." Thấm Nhã hời hợt trả lời, quắc tay kêu Tề Bộ tới cùng cô nghiên cứu.
Tề Bộ từ từ đi qua. Bác sĩ Tịch đúng là người rất giỏi giấu cảm xúc thật, cho dù là có chuyện gì xảy ra khuôn mặt cũng lạnh băng tỏ vẻ không có gì.Hôm đó nhìn thấy Tiểu Mễ đi vào văn phòng cô, trong lòng có chút áy náy, lẽ ra không nên giựt dây cho một tiểu muội muội đơn thuần cứ như vậy mà đi tỏ tình. Hắn không phủ nhận thực chất của sự việc là hắn và Trần Tĩnh muốn xem trò vui, ai bảo cấp trên Tịch tỷ kia lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng tham công tiếc việc cơ chứ!
Tuy lúc đó nói với Tiểu Mễ cũng có phần là nói đùa, nhưng thật tâm bọn hắn cũng mong chuyệncủa Tiểu Mễ với bác sĩ Tịch có thể thành. Thế nhưng không ngờ đang lúc bận rộn tranh thủ đi vào văn phòng để giao báo cáo thì liền nhìn thấy trên khuôn mặt xinh đẹp của cô nhóc kia có dấu 5 ngón tay ửng đỏ. Tiếp đó bác sĩ Tịch lại càng ngày càng bận, cô nhóc Tiểu Mễ kia lại ngày càng ít xuất hiện.
"Tịch, tiểu muội muội nhà cô sao dạo này không còn thấy tới?" Tề Bộ ra vẻ đang nói chuyện phiếm.
"Em ấy không có định tính (tức là không đủ kiên trì để làm được một công việc), cũng không thấy hứng thú với công việc của chúng ta, tùy vào em ấy thôi, chúng ta không quản được." Quỷ hút máu là sinh vật cao ngạo đơn độc, Y Nặc Mễ mấy trăm năm qua không sống không có ràng buộc, cô cũng sẽ không trói buộc nàng. Lời nói tuy nghe vô cùng tuyệt tình, nhưng thực ra tất cả chỉ có một mục đích duy nhất là bảo vệ Y Nặc Mễ, chỉ là cô không nhận ra điều ấy mà thôi.
Ôi, tại sao Tịch nữ vương có thể đạt đến trình độ này chứ?Lẽ nào thực sự đã diễn ra một phân cảnh cẩu huyết? "thiếu nữ ngây thơ đơn thuần tỏ tình với Tịch nữ vương bị cự tuyệt, đau khổ đến nỗi rơi xuống 18 tầng địa ngục quanh năm suốt tháng lạnh lẽo". Tề Bộ đẩy cửa sổ thủy tinh ra, ngẩng đầu nhìn trời: "Chậc chậc, Tịch, cô thật sự không nên suốt ngày chỉ biết tới công việc. Thời gian đâu có đợi ai, nhan sắc rồi cũng có lúc phai tàn... (ý bảo già rồi thì mau kết hôn đó). Cô nhìn kìa, ánh trăng hôm nay vừa tròn vừa lớn, thật là đẹp!"
Tề Bộ không sợ chết bóng gió nói Thấm Nhã đã "già", dựa theo kinh nghiệm, lẽ ra lời vừa dứt thì gió lạnh của Tịch nữ vương đã quét qua hắn rồi, nhưng lần này thật là không thể tin được, Thấm Nhã hoàn toàn làm ngơ hắn, hơn nữa lại còn kinh ngạc đứng dậy: "Trăng tròn? Đã đến ngày rằm?"
"Cũng không phải, nói đúng hơn là đã qua rồi, chỉ là hôm nay trăng vẫn rất tròn. . ." Tề Bộ gãi gãi đầu. Thời nay, mấy ai nhớ được ngày âm lịch, chẳng qua mẹ hắn ngày rằm nào cũng kêu hắn về nhà thắp nhang đốt vàng mã, cho nên hắn mới rõ như vậy.
Hỏng rồi, đã qua rằm mà cô cũng không biết, cũng quên luôn việc lợi dụng chức vụ để chuẩn bị trước một ít máu đông lạnh. Trước kia cô lúc nào cũng nhớ, hơn nữa còn có cái tên tiểu quỷ nào đó "tốt bụng" nhắc nhở cô còn bao nhiêu ngày nữa đem thức ăn ngon cho nàng; thậm chí còn "ân cần dạy bảo" phải tìm loại máu nào. Lúc thì muốn máu của một cô gái thanh thuần, lúc thì muốn máu của người gợi cảm nóng bỏng, có lần thậm chí còn muốn kêu người hiến trước một ngày ăn một ít quả đào, thì thì trong máu sẽ có vị đào. Cái tên tiểu quỷ này, hút máu mà giống như đang gọi đồ ăn, khiến cho Thấm Nhã đôi lúc bất đắc dĩ phải điều tra tư liệu để tìm được máu phù hợp với yêu cầu của nàng.
Thấm Nhã tuy có thể cảm giác được Y Nặc Mễ lúc nào cũng ở gần cô, nhưng là nàng gần đây rất ít hiện thân, hơn nữa cô cũng lại tận lực trốn tránh, thế cho nên đã qua ngày rằm cũng quên mất không chuẩn bị máu cho Y Nặc Mễ. Nghĩ tới đây trong lòng Thấm Nhã liền buồn phiền, mân miệng, lạnh lùng lướt qua Tề Bộ ra ngoài.
Chậc chậc, cái bộ dáng này... không biêt Lý cảnh quan và Tiểu Mễ muội muội một khi đã diện kiến qua loại khí chất băng sơn này về sau còn có dám tiếp tục sự nghiệp si mê hay không nữa. Nhớ đến lúc trước tuổi trẻ khí thịnh mà hắn cũng không thể chịu nổi khối băng xuyên tim kia được..
=================
Thấm Nhã cầm theo thùng đông lạnh vội vàng về nhà, lại phát hiện trong nhà một mảnh tối đen. Y Nặc Mễ không giống thường ngày bay tới bay lui trong nhà đợi cô. Đành phải tự mở đèn phòng khách, ngồi xuống ghế sopha "ôm máu chờ Quỷ".
Không nghĩ chờ một cái liền chờ đến nửa đêm, Thấm Nhã mệt mỏi dựa vào ghếchợp mắt, cho tới khi bị tiếng xột xoạt đánh thức. Từ sau bức màn liền lòi ra một cái đuôi màu cam, tiếp đó là cái mông mèo, Orange trong mồm ngậm một góc áo màu đen, lúc này đang cong đuôi dùng hết sức lôi một "vật" rất lớn từ ban công vào trong nhà.
"Tiểu Mễ ngươi là cái quỷ lười, ta đã cõng ngươi về vậy mà người còn không chịu nhúc nhích, ngươi nặng quá ah meow!" Orange dùng hết sức bình sinh kéo tên chủ nhân đang giả chết kia.
"Người ta thật đói, lâu rồi không có đói như hôm nay, không muốn hoạt động, không có sức NGAO ~" Y Nặc Mễ lộ răng mèo bộ dạng vô lực NGAO kêu gào.
Từ ngoài bức màn chui ra một con mèo, sau đó còn kéo theo một Quỷ hút máu. Thấm Nhã đi đến, liền một cái kéo bức màn ra, sau đó khoanh tay trước ngực trên cao nhìn xuống, bình tĩnh nói: "Các người đang làm cái gì?"
"Ah meow, Tiểu Mễ đói bụng, Tiểu Mễ đi săn."
"Vậy cô bắt được không?"Thấm Nhã hỏi.
"NGAO, ta cuối cùng cũng bắt được."Y Nặc Mễ đang lê lết liền nhanh chóng đứng lên.
"Y Nặc Mễ, cô đã hứa với tôi cái gì?" Tịch nữ vương lạnh giọng chất vấn.
"NGAO, ta rất đói!" Đói bụng thì phải đi tìm đồ ăn, Quỷ hút máu lẽ lẽ thẳng khí hùng* (có lý chẳng sợ).
Thấm Nhã có chút áy náy, xoa xoa trán, nhẹ giọng: "Đều tại tôi không tốt, bận rộn quên ngày tháng. Hôm nay tôi có đem đồ về cho cô."
"Chị bận rộn không thèm để ý ta cho nên quên." Y Nặc Mễ liếm liếm miệng, "NGAO, Tiểu Nhã Nhã,vì chị không để ý ta, cho nên chị mới quên đưa đồ ăn cho ta."
So với con người càng ngày càng đặt nặng viêc lợi ích lên trên mặt tình cảm, thì Quỷ hút máu có cách nhìn trực quan hơn, tùy tâm sở dục, nếu như vô tâm, thì nhất định sẽ quên.
Những lời này tuy chỉ là suy nghĩ trong lòng Y Nặc Mễ, nhưng khi vào tai Thấm Nhã thì làm cho cô càng thêm khó xử. Cô thật không ngờ rằng Quỷ hút máu tuy không hiểu tính người nhưng lại nhạy cảm như thế.Y Nặc Mễ nói đúng, cô không để ý, cho nên mới quên, nên mới nói chuyện cô cố gắng làm cho mình không để ý tới Y Nặc Mễ coi như rất thành công.
"Chị thật sự không để ý..." Y Nặc Mễ đã đoán đúng, khuôn mặt khó xử của Thấm Nhã khi bị nói trúng tim đen. Vì xấu hổ khó xử lại làm cho Thấm Nhã vô tình bày ra thái độ lạnh nhạt: "Y Nặc Mễ, tôi không phải không để ý cô. Tôi luôn xem cô là bạn, nhưng cô cũng phải biết là tôi không thể lúc nào cũng coi cô là trung tâm vũ trụ, tôi có rất nhiều việc, mỗi một giây một phút đều can hệ tới tính mạng con người, tôi không phải cô, luôn có thời gian vô tận! Tôi hôm nay phải tiếp 5 ca phẫu thuật mệt muốn rụng rời, nếu tôi không để ý cô, thì sao có thể chờ cô đến tận nửa đêm, nếu không để ý cô, thì sao lại... -- máu trong thùng lạnh, cô tự cầm đi."
Thấm Nhã giật mình khi thấy mình không còn giữ được bình tĩnh, cô luôn vì những việc nhỏ của Y Nặc Mễ mà không thể khống chế được cảm xúc của bản thân, cô không nên như vậy. Thấm Nhã bắt đầu cảm thấy không ổn, bắt đầu thầm giận chính mình.
Y Nặc Mễ lúc này cũng tỏ ra giận dỗi, giận Thấm Nhã lạnh nhạt, giận Thấm Nhã không giống mình... còn về phần không giống cái gì thì nàng cũng không rõ. Nàng là quý tộc tôn quý, sự kiêu ngạo đã luôn ăn sâu trong máu của Huyết tộc. Y Nặc Mễ tức giận, nhe răng, không khí tà ác khởi lên: "NGAO, ta không muốn ăn đồ ăn đông lạnh. Trừ khi... đồ ăn kia là chị."
Trong phút chốc Y Nặc Mễ liền khép chặt Thấm Nhã vào vòng vây, trên người tỏa ra một cỗ hắc ám, răng nanh lộ ra, từ từ lại gần, con ngươi màu đỏ ánh lên một tia hung ác vô tình mà trước nay Thấm Nhã chưa từng thấy qua.
"Y Nặc Mễ! Cô muốn làm gì!"Âm thanh của Thấm Nhã vẫn bình tĩnh lạnh lùng, nhưng mà cô tự biết chỉ là ngoài mặt kiên cường bên trong run rẩy.Y Nặc Mễ lúc này, không phải là đứa nhóc vừa tà ác vừa đáng yêu, mà thật sự là một quỷ yêu đáng sợ, không có nhân tính, không bị bất luận đạo đức lý trí gì trói buộc. Cô có thể tùy thời mà bị giết chết...
"Chị nói đi.... Ta muốn làm cái gì.... Ta cần một món ăn tươi sống bổ dưỡng, mà ngươi, chính là người có được vị máu tinh khiết tươi ngon nhất thế giới. Ta nên làm cái gì..." Y Nặc Mễ cười nhẹ một tiếng, một nụ cười đầy tà mị và vô cùng nguy hiểm, hơi thở mang theo xa lạ ngay tại bên tai Thấm Nhã, lướt xuống gáy.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm Thấm Nhã lên, hé miệng ---
Thấm Nhã không thể động đậy, lại luôn luôn trong đêm tối, bên người xuất hiện một tên ác ma nguy hiểm.Đây không phải là Y Nặc Mễ, đây không phải là người ngày đó xông vào phòng bảo vệ cô khỏi hai người muốn lấy mạng cô. Thấm Nhã nhắm mắt lại, ngay lúc Y Nặc Mễ cúi đầu xuống chạm vào người cô, tuyệt vọng kêu to: "Đừng!"
Trước khi tiếng thét kêu lên, Y Nặc Mễ đã vươn đầu lưỡi.Cái lưỡi uyển chuyển mềm mại liếm liếm trên cổ của cô.Kêu to một tiếng, ngược lại làm Y Nặc Mễ giật mình sứng sốt. Lập tức cởi bỏ kiềm hãm Thấm Nhã, Y Nặc Mễ muốn ôm lấy cô: "Đừng sợ, đừng---"
"Đừng tới gần tôi!"Thấm Nhã dùng sức đẩy Y Nặc Mễ đang muốn ôm mình ra, chạy xa ra. Trên mặt còn mang theo vẻ kinh sợ, thậm chí thân thể không khống chế được mà còn có chút run rẩy.
"NGAO~ Tiểu Nhã Nhã đừng chạy, cho ta liếm liếm~" Tiểu quỷ hút máu tà tà cười đuổi theo, NGAO, nàng thích nhất là cái cảm giác săn đuổi đồ ăn.
"Ngươi đừng tới đây..." Thấm Nhã lui về sau.
"Chị làm sao vậy? Ta đây cũng không phải thật sự muốn cắn chị---" Y Nặc Mễ tủm tỉm cười dừng lại bình thản nói, lại nhìn bộ dạng trốn tránh của Thấm Nhã. Tim Y Nặc Mễ liền nhanh hơn một nhịp, "NGAO... Chị sao lại sợ ta chứ, chị cảm thấy ta sẽ giết chị à... Ta tới bây giờ chưa bao giờ muốn làm tổn thương chị..."
Trái tim vì sự sợ hãi của ai đó mà đau nhức, con ngươi màu đen của Y Nặc Mễ phảng phất sự thất vọng, còn mang theo sự ưu thương.
q



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.