Nuôi Trong Nhà Một Con Quỷ Hút Máu

Chương 37: Người trong cuộc Tĩnh Nan biến. . .




Editor: Mị lười quá đi :((
=======
Chu Duẫn Văn, Minh Kiến Văn hoàng đế. 21 tuổi đăng cơ, vào năm 25tuổi, vì bị thúc phụ hắn phát động "Tĩnh Nan chi dịch" nên bị cướp ngôi, từ đó liền mất tích, sống chết không rõ. Tung tích củaMinh Kiến Văn hoàng đế trở thành bí ẩn lớn nhất trong lịch sửTrung Quốc. Hắn là người duy nhất ở một triều đại ổn định binh sự bị cướp ngôi vị, thay ngôi vị hoàng đế của hắn chính là Vĩnh Lạc hoàng đế Chu Lệ nổi danh lịch sử.
Quá khứ của Chu Dẫn Văn có thể nói là rất đáng thương. Từ nhỏ đã mấtcha, cái danh hiệu thái tử của phụ thân theo như truyền thống liền chuyển lên đầu hắn. Trở thành "Hoàng thái tôn", kế vị của khai quốc Hoàng đế Chu Nguyên Chương. Nhưng cũng vì cái loại truyền thống này mà cuộc đời của hắn trở nên bi kịch, hoàng đế nhu nhược vào lúc hoàng quyền chưa vững chắc đã có một bước đi sai lầm, cho nên thúc phụ đang nắm giữ trọng binh của hắn dùng danh nghĩa cần vương mang quân đánh vào hoàng cung, hoàng đế trẻ tuổi từ đó biến mất.
Bởi vì rất nhiều ghi chép bị thiêu hủy và xuyên tạc, cho nên lịch sử đối với sự việc ấy ghi lại rất ít, chỉ còn ghi lại người kia bị một trận bệnh biến, cho nên Chu Duẫn Văn trở thành một nhân vật truyền kỳ có lịch sử bi thương.
Nếu cô gái áo đen kia là Chu Duẫn Văn, khó trách lịch sử lại ghi chép như vậy. Trong vòng vây trùng trùng điệp điệp của đại quân biến mất, làm cho Chu Lệ điều động đại quân cả nước truy tìm nhưng cũng không tìm được tung tích của hắn, đây đúng là chuyện chỉ có Huyết tộc mới làm được. Quả thật như thế, lịch sử ghi chép được chỉ là bề nổi, Kiến Văn hoàng đế không những không "chết" mà còn biến thành Quỷ hút máu, Kiến Văn hoàng đế ôn hòa nho nhã như thư sinh mà lịch sử ghi lại thế nhưng lại là nữ nhân!
"Y Nặc Mễ em có đang nghe tôi nói hay không?" Tịch nữ vương liền chuyển lời, ngữ điệu trong trẻo nhưng lạnh lùng.
"NGAO, NGAO ~" Quỷ hút máu qua loa đáp lại, đầu lưỡi vẫn tiếp tục liếm liếm bên gáy của Thấm Nhã. Thơm quá. quỷ hút máu hạnh phúc vừa liếm vừa hôn cái hương vị ngọt ngào trên người Thấm Nhã, không phải khát vọng với đồ ăn, mà là một loại mê luyến từ nội tâm, chỉ vì một người.
Chỉ liếm liếm thôi không còn đủ thỏa mãn, liền hé hai cái răng mèo dễ làm người ta chú ý ra đưa vào bên cổ mỹ nhân, tuy không thể ăn thật được, nhưng mà mô phỏng thôi cũng tốt lắm, gặm gặm.
"Tên ngốc này! Chuyện tôi đang nói có liên quan đến việc của em đấy." Còn dám không để ý lời cô. Thấm Nhã không chút nhân từ vặn cái lỗ tại Y Nặc Mễ, đẩy ra.
"Còn ngươi nữa, nếu muốn nghe thì cứ tới đây." Thấm Nhã đang nói tới cái thùng rác hình mặt mèo màu cam đang đứng nghe lén trong góc.
"Chỉ liếm liếm một tý thôi mà, sao lại không cho chứ NGAO ~ chuyện chị nói đều là những việc xảy ra trước khi ta sinh ra, cho nên đâu có liên quan gì đến ta." Nàng còn chưa ra đời a, cho nên không phải nàng làm. Quỷ hút máu vươn hai cái cánh nhỏ ra, vỗ vỗ, vẻ mặt biếng nhác bất cần.
"Tiểu Mễ, ý của mẫu nhân chính là nói cái huyết tộc kia ở thế kỷ 14 từ người trở thành quỷ hút máu a meow." Thùng rác màu cam liền biến ra tứ chi, ba chân bốn cẳng trèo lên bàn trà, biến thành Orange.
"Gào, một người phương Đông lại học đòi biến thành Quỷ hút máu huyết thống phương Tây, đã vậy còn từng làm hoàng đế." Đầu óc quỷ hút máu vẫn không thèm hoạt động.
"Vậy trong phòng em trang trí những gì? Cứ tùy tiện phê bình người khác." Thấm Nhã tức giận đánh Y Nặc Mễ, cái tiểu quỷ này là chính tông huyết thống hoàng đế nhưng những đồ vật ưa thích không phải đều là phong cách châu Âu ư, khi nói chuyện còn thường xuyên dùng sai thành ngữ, đúng là quỷ vô văn hóa.
"NGAO, chị làm gì cả đêm đều nói cô ta vậy." Quỷ hút máu xấu tính kiêm đầu óc đen tối cuối cùng cũng lòi bản tính ra, nhe răng trợn mắt, đôi cánh nhỏ ra sức vỗ vỗ.
Nàng vừa xuất hiện chị ấy liền liên tục nói liên miên về kiếp trước của Áo đen, hơn nữa có vẻ rất hứng thú với lai lịch của Huyết tộc xâm nhập trái phép kia. Người này bình thường câm như hến, có đôi khi cả buổi tối nàng bay tới bay lui trước mặt chị ấy, chị ấy cũng không thèm nói một câu, vậy mà hôm nay chị ấy cứ liên tục nói không dừng, nhưng mà đều nói về ả Huyết tộc kia. Nàng không vui, NGAO!
"Em..." Thấm Nhã giật mình, "Em tự nhiên giận cái gì chứ."
"Gào, ta mặc kệ! Chị là người của ta." Y Nặc Mễ dứt khoát ôm lấy Thấm Nhã. Khóa môi người này lại, không cho chị ấy tiếp tục nói về chuyện của kẻ khác nữa. Thấm Nhã bình thường luôn bình tĩnh lãnh đạm, lúc bị hôn thì liền cảm giác được sự mềm mại, đôi môi ấm áp, hương vị thơm thơm, còn có tiếng thở dốc kiều mị khẽ ngâm, tất cả, đều làm cho Y Nặc Mễ yêu thích đến mê muội.
Nụ hôn vừa kết thúc, Thấm Nhã bị Y Nặc Mễ đè ép nửa người nằm trên ghế salon, đôi mắt mơ màng cộng thêm đôi môi hơi sưng đỏ, thoạt nhìn càng thêm mê người. Trời sinh Quỷ hút máu tư dục mãnh liệt nhìn thấy như vậy càng thêm yêu thích, miệng cong lên muốn hôn thêm lần nữa.
Cái quỷ hút máu này cũng biết ghen... Thấm Nhã xem như đã hiểu, hé miệng cười cười, hơi đẩy đôi môi Y Nặc Mễ ra: "Tôi chỉ là hỏi vài câu về thân phận của cô ta, em lo lắng cái gì chứ."
"Ta đương nhiên lo lắng. Hai người đó muốn ăn chị, vậy mà lần này ta hoàn toàn không cảm thấy gì cả, nhỡ ả muốn thương tổn chị thì làm sao, chị là đồ ăn của ta, phải bảo vệ." Nàng đã thấy con người chết đi, đổ máu là chuyện bình thường, bởi vì Huyết tộc vốn là loài khát máu sống về đêm. Nhưng nàng hôm đó nhìn thấy Thấm Nhã chảy nhiều máu thiếu chút nữa đã muốn nổi điên, cái loại đau lòng, phẫn nộ này nàng chưa bao giờ vì chuyện gì mà trải qua.
Chỉ một câu nói đơn giản, thậm chí không cần quá nhiều lời lẽ chải chuốt thổ lộ, chỉ một câu như vậy đã đủ xúc động lòng người, dẫn ra sự ôn nhu của Thấm Nhã. Thấm Nhã nhẹ tay vuốt lấy khuôn mặt trắng nõn hơn người của Y Nặc Mễ, đôi mắt trước giờ luôn trong trẻo nhưng lạnh lùng giờ đây hiện lên một tia nhu hòa.
"Tiểu Nhã Nhã. . ." Y Nặc Mễ luôn rất nhạy cảm có thể cảm nhận được bất cứ tia cảm xúc biến hóa của con người, huống chi là người mình để ý. Loại cảm giác này hơn hẳn thiên ngôn vạn ngữ. . . Y Nặc Mễ si ngốc nhìn.
Orange nhảy lên ghế salon nghiêng đầu nhìn nhìn Thấm Nhã, sau đó mắt mèo lại trửng trừng Y Nặc Mễ, đây hai người chuẩn bị đánh nhau ư, sao lại tự nhiên nhìn đối phương rồi bất động, nhìn kỹ lại ánh mắt không giống như là muốn đánh nhau, ngược lại rất có không khí mờ ám a meow. . . Mèo con Orange một trận nổi da gà, buồn nôn a, mắt muốn mù luôn ah meoww.
"Tiểu Mễ ah ~ Meow! Các ngươi nói chuyện tiếp đi chứ, các ngươi đừng có đem ta biến thành trong suốt a meow!"
Một tiếng làm hai người bừng tỉnh. Y Nặc Mễ lúc này mới nhớ Orange còn ở bên cạnh, rõ ràng có chút thất lễ. Trái lại, Thấm Nhã quả thực bình tĩnh đến cực điểm, Tịch nữ vương mắt còn không nháy liền đưa chân đạp thẳng vào người Quỷ hút máu ra, sau đó phủi phủi quần áo trên người, "Orange, ngươi mai mốt ra ngoài xong trở về nhà nhớ phải rửa sạch chân."
Orange: #$@%#$%
Được rồi, ma bộc tốt không nên so đo với đồ ăn của chủ nhân, Orange lén lút lấy quần áo trên người Y Nặc Mễ chùi sạch móng vuốt, sau đó tiếp tục đề tài vừa rồi: "Vừa nãy cô nói Chu Duẫn Văn nói máu cô gọi là gì?"
Kỳ thật lần đâu tiên Orange thấy Thấm Nhã đã phát hiện mẫu nhân này rất đặc biệt, chỉ là nó không phải Huyết tộc, cho nên không cảm giác được trong máu Thấm Nhã có ẩn chứa năng lượng đặc biệt gì.
"Cô ta nói là Thánh Linh chi huyết."
"Thánh Linh chi huyết là cái gì? Nghe tên cũng đã thấy ăn ngon rồi, Tiểu Nhã Nhã máu của chị thật đúng là hương vị tinh khiết ngọt ngào hiếm có NGAO ~" vừa nhắc tới ăn, Tiểu quỷ hút máu lập tức hăng hái, cười tủm tỉm ghé sát vào Thấm Nhã. Ngửi ngửi, NGAO, không mỹ vị nào có thể sánh bằng, mang theo khí tức xử nữ thuần khiết, linh lực tràn đầy bốn phía.
Orange từ trong bụng lấy ra một quỷ sách cổ bìa bằng gỗ lớn đặt trên bàn, trên mặt đeo một cái mắt kính gọng tròn, móng vuốt lật lật trang sách bên trên là những ký hiệu lạ lùng: "Tổ tiên Huyết tộc từ xưa đã biết rõ, linh huyết hậu đại của hắn sẽ càng ngày càng ít, cho đến khi tiêu vong, đây là loại công bằng mà tổ tiên để lại cho những đứa con Nhân tộc và Huyết tộc, một tộc sẽ có được sức mạnh và cuộc sống vĩnh hằng, còn một tộc sẽ được ý chí cùng với năng lực sinh sôi nảy nở không ngừng. Chỉ có Huyết tộc chi mẫu, thương tiếc con của nàng vì linh huyết mỏng manh mà tiêu vong, vì vậy đem máu mình toàn bộ dẫn xuất, tại ngàn vạn năm sau tại một thời điểm đặc biệt nào đó sẽ giao thoa vào trên một người nào đó. Nếu để hậu đại của nàng gặp được người này, đem Thánh Linh chi huyết trên người kẻ đó uống cạn, thì Huyết tộc đó sẽ có thể đạt được linh lực rất cường đại, đạt được trọng sinh."
"Ngươi nói ta? Vậy tại sao trước kia không có Huyết tộc nào phát hiện." Thấm Nhã cảm thấy không thể tin được, nói như vậy cô trời sinh đã chính là đồ ăn của Quỷ hút máu? Đây nghĩa lý gì chứ, đúng là gặp quỷ rồi!
"Bởi vì sinh mạng con người ngắn ngủi, mà Thánh linh chi huyết chỉ có thể xuất hiện khi dòng chính huyết thống ở gần. Linh Huyết ở một thời điểm ngẫu nhiên xuất hiện bên trong một con người, nếu người kia cuối cùng đến chết vẫn không gặp được Huyết tộc dòng chính, thì linh huyết sẽ lại nhập luân hồi." Y Nặc Mễ không mặt mũi nói.
"NGAO, hai người nhìn ta làm cái gì. Trong máu huyết tộc từ nhỏ đã truyền thừa ký ức của tổ tiên, chỉ là bình thường bị phong ấn, cần phải đặc biệt điều động linh lực mới có thể nhớ được, ta vừa rồi chính mà mới nhớ lại nha." Chính mình lười, còn bày đặt biện hộ hùng hồn.
Thấm Nhã xoa xoa trán, cô tự hỏi bình thường hàng ngàn hàng vạn người cũng không gặp được một tên quỷ hút máu, vì sao thoáng một cái bên cạnh mình lại xuất hiện nhiều Huyết tộc đến như vậy. Y Nặc Mễ quấn cô, cho nên mới làm cho Thánh Linh chi huyết gì đó xuất hiện, nếu truy cứu nguyên nhân, thì chính là do Y Nặc Mễ. Truyền thuyết xưa đánh giá quỷ hút máu không sai một chút nào, tên này không phải là một tiểu ác ma, căn bản chính là một đại ôn thần.
"Khó trách cuộc sống của Tiểu Mễ lại đột nhiên trở nên không yên ổn. Tên Huyết thống Huyết tộc phương Tây kia vốn ban đầu chỉ là đuổi giết Chu Duẫn Văn, bây giờ lại phát hiện có Thánh Linh chi huyết tất nhiên sẽ nổi lòng tham. Tiểu Mễ, hiện giờ ở đây xuất hiện một số quỷ hút máu cấp thấp nói không chừng có liên quan đến mấy cái Huyết tộc kia!" Mấy ngày nay ta cùng với Tiểu Mễ đã điều tra khu vực này, xác thực phát hiện được hơi thở của Quỷ hút máu cấp thấp, những tên quỷ hút máu huyết thống phương tây năng lực cường đại này thật khiến người ta phảihoài nghi.
"Hừm, lão đầu tử kia không biết là uống máu của kẻ nào. Nếu như không phải Tề Bộ và Trần Tĩnh nói đến chuyện hắn đã đến tìm chị, ta cũng không thể nào nhanh như vậy tra được manh mối." Y Nặc Mễ liếm liếm miêng, ánh mắt dần dần hiện lên một tia sát ý.
"Ngươi nói là ai sống không yên ổn." Thấm Nhã lạnh lùng liếc Orange.
"Ah meow." Orange lập tức bị "trừng" biến thành một cái balo hình mèo.
Thật sự là hai tên ôn thần một lớn một nhỏ, cô còn chưa trách hai tên một quỷ một mèo này mang đến phiền toái cho cô, thế mà tên mèo con này còn dám trách ngược lại cô.
Bất quá lúc này ôn thần biểu hiện cực soái, Y Nặc Mễ lúc này vỗ vỗ cánh nhỏ, đem Thấm Nhã ôm thật chặt: "Tiểu Nhã Nhã chị đừng sợ, ta sẽ bảo vệ chị, ta sẽ không để cho bất cứ Huyết tộc nào, hoặc người nào làm tổn thương chị. Đây là hẹn ước của quỷ hút máu với chị, ta thích chị, so với thích càng thích!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.