Ý da! Định up hôm qua cho nó "lỡn mợn" nhưng mà mị lo coi film cái quên mất :))
=========
Tiêu Quân cảm nhận được cái ôm của Chu Duẫn Văn. Ôm là một hành động ấm áp nhất, một người mở rộng vòng tay của mình ôm lấy một người khác, chỉ có thật lòng yêu, mới có thể yên lòng ôm lấy một người. Nếu như ta không thích hoặc nghi ngờ người khác, ta sẽ không bao giờ ôm người đó.
Đối với Tiêu Quân, cái ôm của Chu Duẫn Văn làm cho ả có rất nhiều cảm giác bất đồng. Qua nhiều năm như vậy, ả vẫn luôn cự tuyệt cái ôm này, chán ghét cái ôm này, thế nhưng cái ôm này luôn luôn bảo vệ ả, vừa bảo vệ ả vừa bầu bạn với ả. Tuy kháng cự, oán hận người này, thế nhưng cũng lại chưa một lần xa rời cái ôm này.
Nghe được tiếng Tiêu Quân thở dài, Chu Duẫn Văn cho rằng ả vẫn giống như trước từ chối nàng. Hai tay siết lại, giọng nóicủa Chu Duẫn Văn chứađầy tình ý: "Nàngcho rằng tình cảm dễ mất đi, nàng từng nói với ta tình cảm con người không kéo dài suốt đời, thế nhưng tại sao nàng lại không nhìn ta, suốt mấy trăm năm nay tavẫn đang đợi. Ta biết rõ nàng hận ta, ta năm đó vừa ích kỷ lại nhu nhược dùng cường quyền hủy hoại người ta yêu. Ta không cầu xinnàng quên đi chuyện năm đó, nhưng những oán hận đó cũng đã qua rất nhiều năm rồi. Mấy trăm năm. . . đã lâu đến mức không còn ai biết đến nó nữa, màân oán với mọi người khi ấy cũng đã sớm tiêu tan rồi."
"Trên đời này còn ai hiểu ngươi hơn ta. Mọi chuyện xảy ra khi đó, chúng ta không cách nào thay đổi được." Giọngrất điềm tĩnh, năm đó xảy ra một trận tinh phong huyết vũ âu cũng là chuyện tốt, nàng coi như cũng là nạn nhân. Không ai là người chiến thắng, nhưng nàng chưa từng hối hận đã làm chuyện đó, bất luận người khác có đánh giá thế nào, hai chữ "Tiêu Quân" là tất cả những gì quan trọng đối với nàng.
Chu Duẫn Văn nắm chặt tay Tiêu Quân để lên trái tim mình nhỏ giọng nói: "Tiêu Quân, nàng từng nói tình yêu vĩnh hằng không phải là tuyệt đối không thể. Đã là ta mắc nợ nàng, sao không cho ta yêu nàng, cho ta đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn ở bên cạnh nàng, để làm hình phạt."
Tiêu Quân nghe những lời này của Chu Duẫn Văn có chút kinh ngạc. Có lẽ do từ nhỏ đã bị ép giả dạng nam tử sinh trưởng ở chốn thâm cung, tính cách Chu Duẫn Văn tương đối rụt rè, hướng nội. Suốt mấy trăm năm, nàng hầu như không hề nhắc đến tình cảm của mình, mặc dù biểu hiện tình ý rất rõ ràng, nhưng chưa từng đề cập đến chuyện đời đời kiếp kiếp.
Mấy trăm năm qua, ý nghĩ thù hận nàng vẫn luôn tồn tại, giống như một chuyện hết sức bình thường, thậm chí không cần suy nghĩ. Chu Duẫn Văn từ một góc độ nào đó mà nói, cũng là một kẻ ngu ngốc.
Ả như đang nhớ lại vị trí ở bên cạnh ngai vàng trên điện Kim Loan năm đó, mộtthiếu niên khôi ngô tuấn tú được người người trong đế quốc hâm mộ, ai ai cũng tranh nhau mong trở thành đối tượng kết giao với hắn. Thế nhưng vị thái tử điện hạ có muôn vàn may mắn này lại mang ánh mắt u buồn. Ả khiêu vũ trong điện, cảm thấy ánh mắt trầm lặng đó luôn đặt trên người mình, cô tịch đến mức khiến người ta đau xót.
Đã nhiều năm như vậy, ả không phải không thừa nhận, trên người Chu Duẫn Văn luôn tồn tại loại khí chất khiển ả không thể không cảm thấy thương tiếc. Đây cũng là nguyên nhân khiến ả phải ra sức hận nàng đến thế.
Thấy Tiêu Quân không trả lời, Chu Duẫn Văn không khỏi có chút sốt ruột, "Tiêu Quân ta biết nàng mê đắm Tứ thúc, nhưng mà ta chỉ muốn yêu nàng, cho dù ta yêu nàng cũng chỉ xin nàng đừng kháng cự ta nữa... Thực sự, cũng không được sao..."
Chu Duẫn Văn cho là Tiêu Quân sẽ vì thống hận mà cự tuyệt nàng.
Song lời Tiêu Quân nói ra lại không mang hận ý lạnh lùng, ả chỉ cúi đầu thu hồi tầm mắt, nhẹ nhàng thở dài một cái: "Ngươi biết rõ ta mấy trăm năm qua dồn hết tâm trí chỉ để đẩy ngươi vào chỗ chết... Ngươi tại sao vẫn ngu dại như vậy."
Từ khi cuộc sống Thấm Nhã xuất hiện một quỷ hút máu hàng thật giá thật, cuộc sống sinh hoạt thường ngày đều có thể lấy ghi chép lại thành một bộ chuyện đặc sắc ly kì. Sáng sớm Thấm Nhã tỉnh lại, vừa mở mắt ra liền thấy được một "điểu nhân" (ngươi chim) vỗ vỗ cánh nhỏ bay vòng vòng quanh giường.
"Điểu nhân" rất nhạy cảmđối với nhất cử nhất động của con ngưởi, Thấm Nhã vừa tỉnh lại nàng liền nhận ra, bay nhào tới trên người Thấm Nhã sau đó lè lưỡi liếm liếm hương vị ngọt ngào trên cổ: "Tiểu Nhã Nhã chị thật là lười, ngủ lâu như vậy, làm ta đợi từ hồi đêm đến hừng đông NGAO ~"
Ân ~ quả nhiên người có huyết dịch thơm ngon độc nhất vô nhị trên thế giới, Tiểu Nhã Nhã luôn thơm ngon như vậy, không ăn nhưng được liếm cũng tốt rồi. Quỷ hút máu kích động một hồi, đồng tử cũng đã biến đỏ, ranh nanh cũng đã dài ra, giả bộ động tác hút máugặm gặm Thấm Nhã.
Dù là ai khi bị bất kỳ sinh vật nào gặm gặm cổ mình có lẽ bản năng đều cảm thấy sợ hãi. Đáng tiếc Tịch nữ vương vô cùng bình tĩnh, taythường phải cầm dao phẫu thuật nên lực taymạnh hơn so với người bình thường, liền một cái nắm chặt lấy cái cánh nhỏ đang vỗ vỗ đẩy ra một bên: "Tôi lười? Đều tại em mỗi ngày đều không chotôi ngủ đủ giấc, hôm nay lại làm tôi đi muộn! Tối nay không cho em vào phòng!"
Lời này là người nói sao? Con người ngủ từ tối đến sáng là chuyện bình thường. Cái tên quỷ hút máu này, cả ngày chỉ lo ngủ, đến đêm lại muốn tới bán cầu khác tìm ban ngày rồi tiếp tục ngủ là ai?
"He he ~" Y Nặc Mễ nở một nụ cười vô hại, một bên mê mẩn nhìn Thấm Nhã, một bên vụng trộm cướp cánh nhỏ trong tay mỹ nữ về: "Chị hôm qua nói muốn 'hút' ta, ta hưng phấn, ta kích động NGAO NGAO oa ~"
Quỷ hút máu cắn ngón tay, hai mắt lấp lánh nhìn trần nhà, trong đầu toàn ý nghĩ "trong sáng".
Kết quả. Thời gian ăn cơm chiều, trong một nhà hàng gần bệnh viện có 4 người đang ngồi ăn. Đúng ra mà nói, là ba người, cùng một tên quỷ hút máu sắc mặt trắng bệch tràn đầy ủy khuất.
Thấm Nhã đặt đĩa xuống, đem một cái đĩa đặt trước mặt Y Nặc Mễ: "Trứng ốp la."
Quỷ hút máu vẻ mặt bướng bỉnh, không thèm động đậy, không thèm ăn, không thèm nói.
"Khì. . . "
"A ~"
Tề Bộ và Trần Tĩnh hai người muốn cười nhưng lại không dám cười, nén đến mứcsắp nội thương.
"NGAO, cười cười cười!"
"Ha ha!" Hai người rốt cuộc cũng bật cười.
"Gào. Có gì buồn cười chứ!"
Tề Bộ cười sặc sụa, bỏ hết chén đũa nằm sấp lên bàn bàn cười ha hả: "Tiểu, Tiểu Mễ! Em, em thấy máu là ngất! Ha ha. . . cười chết tôi rồi!"
Trần Tĩnh cũng cười đến run người: "Tiểu Mễ em, em thật là quỷ hút máu sao? Em sống thế nào xuống đây, ôi ~"
Thấm Nhã cũng không nhịn được. Chuyện nghiên cứu quỷ hút máu được thực hiện trong bí mật, dùng hết tất cả mấy móc hiện đại đến nghiên cứu sinh lý đặc biệt trên người Y Nặc Mễ, nhưng không có dụng cụ nào có thể giải thích được, con người còn con người huống chi nói đến việc nghiên cứu quỷ hút máu càng không có đầu mối. Thấm Nhã vì thế muốn dùng ống tiêm 'hút' tý máu của Y Nặc Mễ, nghiên cứu loại máu vô cùng bí ấn, tràn ngập ma lực đến không tưởng này.
Không ngờ cái tên tiểu quỷ suốt ngày dương dương tự đắc này vừa thấy ống tiêm thì sắc mặt liền trắng bệch, đâm kim vào cánh tay của nàng, lúc máu chảy ra, Y Nặc Mễ hoảng sợ kêu to NGAO NGAO, Thấm Nhã sợ nàng bị giật mình nên nhanh chóng rút ra, sau đó ôm chặt lấy nàng, Y Nặc Mễ nằm trong lòng cô không động đậy ------ Quỷ hút máu thấy máu đã ngất rồi. [ =)) ]
Y Nặc Mễ vẫn còn cảm thấy đầu óc choáng váng, sắc mặt quỷ hút máu vốn đã tái nhợt giờ còn thê thảm hơn rất nhiều. Quay đầu lại thấy Thấm Nhã cười như không cười, Y Nặc Mễ ủy khuất, âm thanh lí nhí: "Ai quy định Huyết tộc không được bất tỉnh khi thấy máu chứ NGAO, ta sống mấy trăm năm cũng chưa bao giờ chảy máu!" Quỷ hút máu đương nhiên nói, "Ta bất tỉnh chỉ vì thấy máu của chính mình, ta không có bất tỉnh khi thấy máu của đồ ăn NGAO!"
Thấm Nhã bị chọc nhẹ giọng cười, cầm lấy sốt cà chua, tỉ mỉ xịt lên trên phần trứng ốp la rồi đưa tay nhẹ nhàng xoa lấy lưng Y Nặc Mễ: "Đừng sợ, về sau không bao giờ rút nữa. Hôm nay lúc phẩu thuật tôi đã kêu Tề Bộ giữ lại một ít máu tươi, tôi đã giúp em giữ ở trong tủ đông lạnh, vui vẻ lên đi nào ~"
Chậc chậc, ngọt giọng dụ dỗ, thái độ dịu dàng. Tề Bộ và Trần Tĩnh nhìn đến thiếu chút nữa hai mắt muốn rớt ra, băng sơn nữ vương nổi danh thế mà cũng có một mặt như vầy, chả lẽ tên tiểu quỷ hút máu này đã thôi miên cô ấy sao.
Được dỗ ngọt. Y Nặc Mễ nghe có máu tươi, cười đến híp cả mắt: "Con người các ngươi đúng là chuyên lãng phí đồ ăn, hôm nay lúc cái người kia mổ chảy nhiều máu như vậy, rất tươi nóng, cho ta ăn một ít là tốt rồi NGAO ~"
Tề Bộ bỗng thấy buồn nôn, cười khổ nói: "Tiểu Mễ, em cũng thật là độc ác a. Uống máu không tính là gì, chẳng lẽ em còn muốn ăn thịt người sao?"
Trần Tĩnh lúc này cũng đã buông đũa, tuy bọn họ là bác sĩ ngoại khoa đã quen với mấy cảnh tượng này, thế nhưng trên bàn cơm lại bị người khác bàn đến mấy chuyện như thế này. . . gì máu gì thịt a. . . thật sự vô cùng. . .
Chỉ có Thấm Nhã vẫn không có động tĩnh gì khác lạ, động tác trước sau ưu nhã, chậm rãi thưởng thức bữa ăn. Sự bình tĩnh nhàn nhã giống như chuyện Y Nặc Mễ nói không có tý liên quan nào đến thịt người, mà chỉ là khen món này món kia ngon ra sao.
Y Nặc Mễ chớp chớp mắt ý xấu chạy lên đầu, tà ác cười cười: "Thịt người ta không ăn, có đôi khi Huyết tộc cũng đụng phải một ít máu có lẫn với thịt của đồ ăn, nhưng ta sẽ nhai nhai một chút, sau đó đem thịt vụn nhổ ra, giống như con người uống nước mía vậy đó. Còn về loại đồ ăn ~ cũng giống như hương vị thơm ngon món thịt bò sốt rượu vang mà ngươi và Trần Tĩnh tiểu muội muội đây ăn vậy đó, ah ~ thịt tươi ngon, chậc chậc, vị sốt thơm ngon ngọt ngào ~"
"Ọe, em đừng nói nữa. . ."Cái này không chỉ làm mất đi khẩu vị mà quả thật còn buồn nôn muốn chết. Tề Bộ quay người che lại bụng sau đó vội vàng nhổ món "thịt bò sốt vang" ra.
Trần Tĩnh thì vẻ mặt ngạc nhiên nhìn chằm chằm Thấm Nhã, cũng giống như bọn họ chọn món "thịt bò sốt vang" nhưng bác sĩ Tịch vẫn một dáng vẻ cao quý nhã nhặn cắt thịt bỏ vào trong miệng. Cái này, cái này. . .bác sĩ Tịch và Quỷ hút máu quả thực rất xứng đôi mà!
Y Nặc Mễ nhếch miệng cười, răng nanh dưới ánh đèn tỏa sáng. Con người không phải có một câu tục ngữ như thế này sao, thà đắc tội với quân tử, cũng đừng nên đắc tội với ác ma!
=======
Bữa ăn tối vừa xong thì cũng là lúc đèn đường rực sáng, màn đêm buông xuống. Bữa tối ngon miệng liền bị Y Nặc Mễ làm cho một trận buồn nôn, Tề Bộ và Trần Tĩnh liền kêu hai cốc nước trái cây lớn, nhất địnhphải áp chế bằng được cái cảm giác buồn nôn này.
Thấm Nhã lái xe đến bìa rừng ở ngoại ô,nơi đây ven đường phủ đầy các bóng cây lớn mà trong thành phố ít khi thấy được, gió đêm thổi qua, lá cây xào xạc, ánh trăng lành lạnh, không giống như ánh nắng mặt trời gay gắt không thể nhìn thẳng, nhưng mỗi khi nhìn thẳng vào ánh trăng lại có cảm giác không thể nắm bắt được. Ánh trăng giống như là một vị chúa tể bóng đêm, thần bí, thuần khiết mà quạnh quẽ.
Khó trách ánh trăng lại có thể mang lại cho Huyết tộc năng lượng vô cùng, phù hộ cho một chủng loài chuyên sống về đêm.
Thấm Nhã mở cửa sổ xe, giọng nói nhàn nhạt lại rất nhu hòa: "Tiểu Mễ em xem, ánh trăng em thích nhất."
Y Nặc Mễ ngẩng đầu nhìn nhìn, cười: "Uhm ~ ánh trăng đại thần luôn xinh đẹp nhất. Dưới sự phù hộ của nàng kỳ tích gì cũng có thể xảy ra."
Có lẽ quả thật như vậy. Bởi vì đối với con người, một quỷ hút máu như Y Nặc Mễ đây không phải là kỳ tích sao. Khóe miệng Thấm Nhã mang theo một nụ cười buồn, nhắm mắt lại cằm hơi chút nâng lên. Một Thấm Nhã điềm tĩnh mà dịu dàng như vậy, quả thật đẹp đến kinh người.
Cửa xe mở ra, Y Nặc Mễ vươn tay tạo thành một cái cúi người ưu nhã mỉm cười: "Tiểu thư xinh đẹp, chị có muốn khiêu vũ cùng tôi không."
Thấm Nhã nhẹ cười, đặt tay lên tay Y Nặc Mễ. Mũi chân vừa đặt xuống đất thì Thấm Nhã liền phát hiện Y Nặc Mễ đang ôm lấy mình rồi dần dần bay lên không trung: "Aaaa. . . Tiểu Mễ."
"Đừng lo, sẽ không ngã đâu." Y Nặc Mễ cười một tay ôm lấy thắt lưng Thấm Nhã, một tay nắm chặt tay cô, đứng nghiêm hóp bụng bày ra tư thế khiêu vũ, giọng nói nhẹ nhàng trầm thấp bên tai Thấm Nhã, tại trong đêm tối đặc biệt rất mê người: "Ta thường xuyên muốn cùng chị bay giữa bầu trời. . . ta sẽ cùng chị khiêu vũ. . . trên ngọn cây. . . giống như hai tinh linh, khiêu vũ dưới ánh trăng."
"Tiểu Mễ. . ." Thấm Nhã nhẹ cười, thuận theo động tác của Y Nặc Mễ, lấy mũi chân đạp lên chân nàng, theo bước chân Y Nặc Mê nhẹ nhàng khiêu vũ.
Dưới ánh trăng, trên ngọn cây, hai người đang nhảy múa.
Người yêu nhau chỉ quan tâm đến ánh mắt của nhau, lướt qua ngọn cây xào xạt trên cao, giống như hai tinh linh đang nhẹ nhàng đi trong gió, chơi đùa giữa nhưng ngọn cây cao vút, ánh trăng cũng giống như càng ngày càng chiếu sáng ngời. Chiếu vào làn da trơn bóng giống tạo ra một hào quang trong suốt.
Động tác đạp gió nhẹ nhàng của Y Nặc Mễ, giọng ca trầm thấp nhẹ nhàng hát bên tai Thấm Nhã. Thấm Nhã ngẩng mặt lên, lẳng lặng hưởng thụ những bước nhảy nhẹ nhàng, tiếng ca dịu dàng và ánh trăng sáng ngời. Yêu một quỷ hút máu, yêu một cô gái, lại cùng người này ở khiêu vũ trên những ngọn cây, giống như một giấc mộng, đầy những cảnh đẹp không ngờ tới được.
"Tiểu Mễ đây giống như giấc mộng vậy."
"Ân ~ với ta, chị cũng giống như giấc mộng." Y Nặc Mễ ôm lấy Thấm Nhã nhẹ nhàng di chuyển, "Phá bỏ lời nguyền cô độc vĩnh hằng của Huyết tộc, phát hiện ra sự tồn tại của ta, chấp nhận sự khác thường của ta. Giống như một giấc mơ tươi đẹp ngàn hoa đua nở."
Thấm Nhã nở nụ cười. Không phải loại nụ cười to vui vẻ, chỉ là một nụ cười dịu dàng, nhắm mắt lại. Ôm chặt người Y Nặc Mễ, nhẹ nhàng tựa khẽ vào vai nàng: "Uhm, hi vọng vẫn luôn là giấc mộng như vậy. Bởi vì dù mỗi ngày đều là giấc mộng này, cũng sẽ không cảm thấy nhàm chán."
i