Nuông Chiều Em Đến Nghiện

Chương 136



CHƯƠNG 136

Bốn người bọn họ, toàn bộ đều xuất thân là quý công tử thế gia cao quý, càng là đại nhân vật hô phong hoán vũ trên thương trường, ai nấy đều giàu có đẹp trai, sau đít có vô số cô gái chạy theo như vịt, kêu bọn họ ra ngoài tỏ tình với đàn ông, nếu như bị người ta biết, thì mặt mũi biết để ở đâu đây?

“Cái đề nghị này không tồi, em cũng muốn tham gia.”

Chính vào lúc bốn người đàn ông toàn bộ đều đang yên lặng thì Lăng Nhược Y lại không sợ thiên hạ loạn lạc mà nhảy ra nói.

Bốn người đàn ông đồng thời đưa mắt trừng cô.

Lăng Nhược Y giả vờ như không thấy, chỉ nháy mắt với Tiêu Diệp Nhiên, biểu thị tán đồng chủ ý của cô.

Tiêu Diệp Nhiên chớp chớp mắt, mỉm cười nhìn mấy người Cố Thanh Chiêu: “Thế nào? Có muốn chơi không?”

Cố Thanh Chiêu nhếch nhếch khoé miệng, nở nụ cười khô khan: “Chị dâu, hay là chúng ta đổi cái khác đi? Tỏ tình với đàn ông gì đó sẽ tổn hại uy danh của bổn thiếu gia, cái này mà truyền ra ngoài thì sau này không có phụ nữ nào dám gả cho chúng em nữa đó! Hơn nữa, lỡ như chị thua rồi, chị đi tỏ tình với đàn ông lạ, cũng không tốt lắm a? Lão đại còn ở đây mà!”

Tiêu Diệp Nhiên hoàn toàn không để ý mà xua xua tay: “Không sao, tôi thua thì đến lúc đó lão đại của các người đi tỏ tình thay tôi.”

“!!!”

Trong phòng bao bỗng chốc yên lặng, bốn người Cố Thanh Chiêu lập tức không bình tĩnh được nữa.

Để Cố Mặc Đình đi tỏ tình với đàn ông?

Cái đó cũng được a, cả đời này có thể nhìn thấy Cố Mặc Đình làm chuyện mất mặt, có chết cũng cam tâm.

“Đồng ý, đồng ý!”

Cố Thanh Chiêu là người đầu tiên không nhịn được nữa, trực tiếp gõ búa kết án.

Những người còn lại vội vàng giúp đỡ rót rượu, cầm lấy xúc xắc, ỷ có nhiều người, không đợi được mà muốn xem Cố Mặc Đình mất mặt.

Thế nhưng, bọn họ không ngờ, Tiêu Diệp Nhiên tuy không biết uống rượu, nhưng lắc xúc xắc rất có nghề, liên tục mấy mươi ván, chỉ thua có ba lần.

Mà những người còn lại, bao bồm Lăng Nhược Y trong đó, liên tục uống đến mười mấy ly rượu, trên khuôn mặt trái xoan xinh đẹp đó, mang máng xuất hiện chút say xỉn.

Cố Thanh Chiêu xắn cao tay áo, có chút điên cuồng mà nói: “Chị dâu, em nghiêm trọng hoài nghi chị ăn gian, nếu không cũng không thể tà môn như vậy được, gần như là mỗi ván đều thắng.”

“Thua thì chịu đi, cậu đừng có mong mà dùng cớ khác để quỵt nợ. Tuy tôi không uống được rượu, nhưng chơi mấy trò chơi vặt vãnh này thì là cao thủ đó, gặp phải tôi, các người tự nhận xui xẻo đi!”

Tiêu Diệp Nhiên cười híp mắt nhìn mấy người đang mang vẻ mặt muộn phiền kia, tâm trạng vô cùng vui vẻ.

Cô đã rất lâu không có vui như vậy qua rồi, mấy năm nay, bởi vì mối quan hệ với gia đình quá căng thẳng, cô luôn sống không vui. Sau này Bùi Hạo Tuấn lăng nhăng, cô đóng cửa trái tim mình, không dám tuỳ ý mở ra với người khác.

Mấy vị trước mắt đây, đều là nhân trung long phụng, bình thường cũng là sự tồn tại cao cao tại thượng, nhưng có thể hạ tư thái xuống mà chơi loại trò chơi này với cô, xem ra là cũng đã xem cô thành người của mình rồi.

Trong lòng Tiêu Diệp Nhiên vừa cảm động, vừa cảm thấy may mắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.