Nuông Chiều Em Đến Nghiện

Chương 172



CHƯƠNG 172

Rốt cuộc Tống An Kỳ cũng tỉnh táo lại một chút nhưng vẫn hơi nghi ngờ không rõ như cũ.

“Ừm, nhưng có lẽ là tôi cần cậu hỗ trợ.”

“Hỗ trợ thế nào?”

“Một việc nhỏ thôi, giúp tôi…”

Sau khi ghé vào lỗ tai Tống An Kỳ dặn dò một vài việc, Tiêu Diệp Nhiên mới vỗ vỗ vai của cô, nói: “Chắc là làm được chứ?”

“Đương nhiên là làm được rồi nhưng cậu làm như vậy là để làm gì?”

Tống An Kỳ không hiểu nhìn cô.

Tiêu Diệp Nhiên nhún vai híp mắt lại: “Nếu công ty đã muốn giúp Cố Tống Vy đối phó với tôi vậy thì tôi cũng không cần phải khách sáo nữa, hơn nữa qua lần này tôi cũng muốn để cho công ty thấy rõ ràng rằng tôi không phải là quả hồng mềm để cho bọn họ bóp, động tới tôi là sai lầm như thế nào.”

“Nhưng Tiêu Diệp Nhiên này, vậy nếu chẳng may công ty đuổi việc cậu thì làm sao bây giờ?”

Tống An Kỳ nhíu mày, nhìn vẻ mặt có chút lo lắng.

Nhưng Tiêu Diệp Nhiên chỉ cười nhạo một tiếng: “Đuổi việc ư? Yên tâm đi, đến lúc đó tôi sẽ để cho bọn họ ngay cả suy nghĩ đuổi việc tôi cũng không dám có.”

“Ừm, vậy thì được rồi!”

Mặc dù trong lòng vẫn có chút bận tâm nhưng nhìn thấy dáng vẻ không hề lo sợ của Tiêu Diệp Nhiên, Tống An Kỳ cũng chỉ có thể tạm thời buông tất cả lo lắng xuống.

Không thể không nói hiệu suất làm việc của Thời Thụy rất nhanh, gần như là chưa đầy hai giờ đồng hồ đã làm xong hội trường, chỉ đợi Tiêu Diệp Nhiên lên đài làm sáng tỏ mọi việc là xong.

Trước khi lên đài, Tiêu Diệp Nhiên gọi cho Cố Mặc Đình một cuộc điện thoại thông báo tình hình bên này.

Sau khi cúp điện thoại xong, Cố Thanh Chiêu nhìn sắc mặt âm trầm của Cố Mặc Đình nói: “Lão đại, ở công ty chị dâu bị người ta bắt nạt như thế mà anh cứ trơ mắt nhìn như vậy à, không làm cái gì à? Anh không cảm thấy thương xót à.”

Cố Mặc Đình liếc anh ta một cái, thản nhiên nói: “Anh đã nói rồi, trừ phi đến lúc vạn bất đắc dĩ nếu không thì anh cũng sẽ không can thiệp vào chuyện của cô ấy.”

Cố Thanh Chiêu trợn trắng mắt không hề phù hợp với hình tượng nói: “Đây là khái niệm gì chứ? Tốt xấu gì thì đó cũng là vợ của anh mà, anh không can thiệp thì ai can thiệp nữa?”

“Chị dâu em không cho phép.” Cố Mặc Đình dần dần khôi phục lại vẻ lạnh lùng như cũ, tiếp tục nói: “Hơn nữa cô ấy đã bị tổn thương rất nhiều nên toàn thân giống như có gai, cô ấy muốn dựa vào thủ đoạn của mình để chứng minh bản thân mình mà chuyện bây giờ anh có thể làm chính là từ từ xoa dịu đi vết thương trong lòng cô ấy cho đến khi cô ấy hoàn toàn chấp nhận anh mới thôi nên trước lúc này anh không thể hành động thiếu suy nghĩ được, nếu dọa cho cô ấy chạy mất thì anh biết đi chỗ nào để tìm một người vợ giống như chị dâu của em đây?”

“Thì ra là thế.”

Cuối cùng Cố Thanh Chiêu cũng bừng tỉnh đại ngộ, chợt anh ta có chút khó tin nhìn Cố Mặc Đình: “Không ngờ lão đại anh lại nghĩ chu đáo được như thế đấy, em đây thật sự phải lau mắt mà nhìn rồi.”

“Em cũng đừng quá coi thường chị dâu của em, quả thực là cô ấy đã phải chịu rất nhiều ấm ức nhưng những người có ý đồ tổn thương đến cô ấy cũng sẽ không được sống tốt đâu.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.