CHƯƠNG 179
Cố Tống Vy cảm thấy rất uỷ khuất, bày ra một biểu cảm yếu đuối: “Cái này sao có thể trách em chứ, em chỉ muốn Tiêu Diệp Nhiên một câu nói hoà hảo, nhưng người phụ nữ đó căn bản là không có ý tốt. Bây giờ cô ta làm lớn ở Thời Thuỵ, sau này em muốn phát triển trong giới giải trí, càng thêm khó khăn rồi.”
Nghe Cố Tống Vy nói như vậy, trong lòng Bùi Hạo Tuấn cũng có chút phiền muộn.
Anh ta vốn cho rằng Tiêu Diệp Nhiên luôn nằm trong tầm kiểm soát của anh ta.
Chỉ cần anh ta bằng lòng, bất cứ lúc nào cô cũng phải cúi đầu trước anh ta.
Nhưng sau sự việc này, Bùi Hạo Tuấn đột nhiên thấy rằng mọi chuyện đã vượt quá tầm kiểm soát, người phụ nữ đó dường như đang dần rời xa anh ta.
Trong lòng Bùi Hạo Tuấn đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu vô cớ.
Anh ta rất không thích cái cảm giác này, trong đầu bất giác dấy lên một tia bức thiết.
Phải dùng một số thủ đoạn tàn nhẫn hơn, giữ người phụ nữ đó lại, nếu không đến lúc đó anh ta có hối hận cũng không kịp rồi.
“Được rồi, mấy ngày nay em nghỉ ngơi ở nhà cho tốt đi, chuyện này đợi sóng yên biển lặng rồi nói sau.”
“Vậy chuyện phát ngôn quảng cáo tiếp theo của em…”
Cố Tống Vy cắn môi, vẻ mặt không cam tâm.
“Bây giờ còn nhà quảng cáo nào muốn tìm em làm phát ngôn nữa, em vẫn nên ngoan ngoãn ở nhà đợi sóng gió qua đi. Cuối cùng anh cảnh cáo em một lần nữa, nếu như em còn tiếp tục chuốc phiền phức, mẹ anh tuyệt đối sẽ không đồng ý cho anh kết hôn với em nữa. Đến lúc đó cho dù em có cầu xin thì chỉ e là cũng vô dụng, em tự thu xếp ổn thoả đi.”
Nói xong lời này, Bùi Hạo Tuấn cũng chẳng còn tâm trạng an ủi Cố Tống Vy nữa, trực tiếp lấy áo khoác đi ra ngoài.
Bùi Hạo Tuấn vừa rời khỏi, sắc mặt Cố Tống Vy liền bắt đầu âm trầm bất định.
Tuy cô ta biết Bùi Hạo Tuấn sẽ không trơ mắt nhìn cô ta bị chịu ức hiếp, nhưng anh ta bây giờ bị nhiều chuyện công việc bám lấy như vậy, cũng phải phân thân chi thuật, muốn anh ta toàn tâm toàn ý đổ dồn về trên người cô ta, cơ bản là không thể.
Cho nên vào lúc này, cô ta chỉ thể nghĩ cách tự cứu.
Nghĩ đến đây, Cố Tống Vy vội vàng cầm điện thoại lên gọi cho Lâm Tiểu Ngải: “Tiểu Ngải, cô quen biết nhiều người trong giới giải trí hơn tôi, có cách gì giúp tôi tổ chức một buổi tụ tập, tôi muốn mời bọn họ ăn cơm.”
“Cô chuẩn bị làm gì?”
Lâm Tiểu Ngải nghe ra được một số manh mối từ trong lời của Cố Tống Vy.
“Tôi cần người khác giúp đỡ, chỉ cần có thể khiến tôi đứng vững ở giới giải trí, tôi không tiếc tất cả trả giá.” Cố Tống Vy nghiến răng, kiên quyết mà nói.
“Được, tôi sắp xếp giúp cô.”
Cúp điện thoại xong, Cố Tống Vy bất giác híp đôi mắt lại, nguy hiểm mà nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Tiêu Diệp Nhiên, đừng tưởng như vậy là có thể đánh bại tôi, sớm muộn gì tôi cũng sẽ khiến cô phải trả giá đau đớn.
Hít một hơi thật sâu, Cố Tống Vy kìm nén lửa giận trong lòng, quay về nhà họ Tiêu.
Nhà họ Tiêu bây giờ, ngoại trừ Tiêu Tùng và Triệu Uyển Nhan ra, thì chỉ còn lại quản gia và người làm.
Sau khi Cố Tống Vy về, liền đi thẳng đến phòng của Triệu Uyển Nhan, vừa vào cửa, liền nóng lòng hỏi: “Mẹ, lúc trước kêu mẹ nói với ba về chuyện phân chia cổ phần, rốt cuộc thế nào rồi?”
“Sao lại đột nhiên nhắc đến chuyện này? Còn nữa, sao con lại đột ngột về rồi? Bây giờ con tốt xấu gì cũng gả đi nhà họ Bùi rồi, hai ba bữa lại chạy về nhà, không tốt lắm đâu.”