CHƯƠNG 181
Tiêu Diệp Nhiên mỉa mai mà nhìn anh ta một cái, ánh mắt có chút lạnh: “Không cần, tôi có người đi cùng rồi. Hơn nữa, mong anh làm rõ tình hình, anh của bây giờ là chồng của Cố Tống Vy, không còn bất kỳ quan hệ nào với tôi nữa, cho nên anh cũng không có tư cách đi thăm mẹ với tôi nữa.”
Biểu cảm của Bùi Hạo Tuấn bất giác chùng xuống, ánh mắt có chút lạnh lùng: “Trong mắt của mẹ em, anh mới là hôn phu của em.”
“Thật nực cười, một người đã phụ tôi, mẹ tôi sẽ không nhận anh ta làm con rể.”
Tiêu Diệp Nhiên lắc đầu, lười để ý tới anh ta, quay người định đi tụ họp với Cố Mặc Đình.
Cô đã hẹn cùng đi tảo mộ với Cố Mặc Đình rồi.
Nhìn bộ dạng chả thèm quan tâm của Tiêu Diệp Nhiên đối với mình, đáy mắt Bùi Hạo Tuấn đột nhiên dấy lên một sự tức giận, bất giác sải bước lớn tiến lên trước, trực tiếp chặn đường đi của cô: “Tiêu Diệp Nhiên, em đây là đang định đưa người đàn ông khác ngoài tôi đi gặp mẹ của em sao?”
“Liên quan gì đến anh? Tôi đưa ai đi, đó là tự do của tôi, anh là cái thá gì?”
Tiêu Diệp Nhiên có chút mất kiên nhẫn mà vòng qua anh ta, thanh âm băng lạnh không có chút ấm áp.
Bùi Hạo Tuấn càng điên tiết hơn, vươn tay túm lấy cánh tay của cô: “Tiêu Diệp Nhiên, em thật sự định đối đầu với tôi, em không lo lắng tôi tức giận sao?”
“Anh bị điên sao Bùi Hạo Tuấn! Tôi đã không còn dây dưa gì với anh từ lâu rồi, anh thích như thế nào thì liên quan gì đến tôi, làm phiền anh đừng như trước đây, đem tất cả suy nghĩ của mình áp đặt cho tôi nữa. Tôi không có hứng chơi với anh.”
Hung hăng mà hất tay của Bùi Hạo Tuấn ra, Tiêu Diệp Nhiên xoa xoa cổ tay của mình, ánh mắt tràn đầy chán ghét.
Ánh mắt Bùi Hạo Tuấn có chút hung tợn.
Người phụ nữ trước mắt này, quả thực đã thoát khỏi tầm kiểm soát của anh ta rồi.
Chuyện mà trước đây chỉ có anh ta mới làm cùng cô, bây giờ đã có người đàn ông khác thay thế rồi.
Hễ nghĩ đến đây, trong lòng Bùi Hạo Tuấn đố kỵ đến phát điên.
Không biết tại sao, trong lòng anh ta đột nhiên có một suy nghĩ vô cùng điên cuồng.
“Diệp Nhiên, anh kết hôn với em, quay về bên cạnh anh, vì em, anh có thể bỏ Tống Vy sang một bên.”
“Anh bị điên à, Bùi Hạo Tuấn?”
Tiêu Diệp Nhiên há hốc mồm nhìn anh ta, gần như là không dám tin vào tai của mình.
“Anh không có đùa đâu! Chỉ cần em nguyện ý, chúng ta thật sự có thể quay về giống như trước đây.”
Vẻ mặt Bùi Hạo Tuấn chắc như đinh đóng cột.
Tiêu Diệp Nhiên không thể tin được mà nhìn chằm chằm vào anh ta hồi lâu, cuối cùng thở dài một hơi: “Bùi Hạo Tuấn, tôi vốn cho rằng anh chỉ là cặn bã bình thường, không ngờ, anh lại cặn bã đến bước đường này. Tôi cuối cùng cũng nhìn rõ anh rồi, loại người như anh, thật sự quá đáng sợ, người phụ nữ yêu phải anh, đúng là bi thảm.”
Chậm rãi nói xong câu này, Tiêu Diệp Nhiên lắc đầu, sau đó không đợi Bùi Hạo Tuấn phản ứng lại nữa, quay người nhanh chóng rời khỏi.
Người đàn ông này…sau này vẫn là nên cách anh ta xa một chút!
Sau khi thoát khỏi Bùi Hạo Tuấn, Tiêu Diệp Nhiên rất nhanh liền gặp mặt với Cố Mặc Đình.
Hôm nay anh mặc một bộ đồ vest màu đen, ăn vận chỉnh chu, khiến anh trông càng thêm soái khí nổi bật, ngón tay thon dài đặt trên vô lăng, khí chất cấm dục băng lãnh trên người trông vô cùng huyễn hoặc nhân tâm.