Chương 212
“Cô định làm gì? Cô có ý gì hay không…”
Bên này ba người phụ nữ đang tụ tập chuẩn bị âm mưu, mà bên kia Tiêu Diệp Nhiên lại không phát hiện ra.
Thời gian từng chút một trôi qua, đảo mắt một cái, cuối cùng cũng đến bữa tiệc khiêu vũ.
Người dẫn chương trình bước lên sân khấu, ngữ khí hài hước nói với khán giả dưới sân khấu: “Tiếp theo là bữa tiệc khiêu vũ đã được chờ đợi từ lâu. Mỗi người đàn ông sẽ có một bạn nhảy nữ, mời các vị dắt bạn nhảy nữ của mình ra. Nếu các vị không có bạn nhảy nữ thì mau tìm bạn nhảy hợp tác tạm thời. Những người cuối cùng không tìm được bạn nhảy, miễn cưỡng có thể tìm một người bạn đồng giới làm bạn nhảy. Nhưng trước đó, chúng tôi đã mời một vị khách quý tối nay, cũng chính là tổng giám đốc Cố của Hoàng Đình, sẽ nhảy điệu nhảy mở màn trước tiên cho chúng ta.”
Khi giọng nói dõng dạc của người dẫn chương trình vang lên thì có một tràng pháo tay đinh tay nhức óc vang lên dưới sân khấu.
Dưới cái nhìn chăm chú của vô số sự hâm mộ và đố kỵ, Cố Mặc Đình nắm tay Tiêu Diệp Nhiên bước lên sàn nhảy.
Điệu Waltz chậm rãi vang lên trong không khí, tay Tiêu Diệp Nhiên chạm nhẹ vào bả vai Cố Mặc Đình, Cố Mặc Đình thì nhẹ nhàng ôm eo cô, cả hai nhìn nhau và bắt đầu hòa theo điệu nhạc, nhẹ nhàng nhảy.
Ánh sáng đèn chiếu rọi trên cơ thể hai người, tựa như sương mù bao phủ, cô nhìn chằm chằm vào mắt anh, cẩn thận nhìn vào đường nét khuôn mặt anh, ở sâu trong đáy mắt cất giấu một tia dịu dàng.
Cố Mặc Đình cũng nhìn cô, ngoài mặt thì ánh mắt vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng sâu trong đôi mắt đen nhánh lại ẩn chứa một tia dịu dàng khó có thể nhận ra.
Sau đó, tiết tấu âm nhạc bắt đầu trở nên nhanh hơn, nhịp điệu của đôi giày cao gót dưới chân cô càng sống động hơn, như có ma thuật; cô khẽ xoay vòng eo duyên dáng, chiếc váy lắc lư theo điệu nhảy của cô, khí chất lạnh lùng trong trẻo, mang theo mấy phần quyến rũ, đẹp đến nỗi khiến người ta nghẹt thở.
Người đàn ông nắm chặt tay cô, phối hợp ăn ý, mỗi lần tay chân chạm vào nhau thì càng khiến bọn họ kề sát nhau hơn.
Mọi người đều đắm chìm vào khoảnh khắc đó, thậm chí xuất hiện trạng thái ngẩn ngơ.
Trai tài gái sắc, rất xứng đôi, rõ ràng hai người này chỉ là bạn nhảy tạm thời, nhưng dường như … không có từ ngữ nào đủ để diễn tả cặp đôi trước mắt, cứ như thể hai người họ là trời sinh một cặp.
Mọi người đều ngạc nhiên trước cảnh tượng này.
Ngay lúc đó, bản thân Tiêu Diệp Nhiên cũng đang nghĩ, đã rất lâu rồi cô không được đẹp như vậy, cô muốn khắc sâu cảnh tượng này vào trong đầu, cho dù tương lai có già đi, có chậm chạp cũng không quên được.
Bản nhạc kết thúc, khi nốt nhạc cuối cùng rơi xuống không trung, mọi người như bừng tỉnh sau cơn mơ, tiếng vỗ tay như sấm lại một lần nữa vang lên một hồi lâu.
“Phu nhân nhảy thực sự không tệ.”
Giữa tiếng ồn ào, Cố Mặc Đình nói vào tai cô bằng âm thanh mà chỉ có hai người mới có thể nghe thấy.
Tiêu Diệp Nhiên ưỡn ngực cười đắc ý: “Đương nhiên, nhà họ Tiêu tuy không bằng nhà họ Lục, nhưng từ nhỏ em cũng đã từng tham gia các lớp học lễ nghi và vũ đạo, hơn nữa thành tích cũng không tệ.”
“Anh thấy rồi, còn chưa thỏa mãn. Sau này điệu nhảy của phu nhân chỉ thuộc về một mình anh.”
Anh bá đạo tuyên bố chủ quyền của mình, không cho phép người khác xâm phạm.
Tiêu Diệp Nhiên rất sảng khoái gật đầu: “Được thôi, nhưng để công bằng, điệu nhảy của anh chỉ có thể thuộc về một mình em.”
Đối với anh, trong lòng cô cũng bắt đầu có một số phần tử bá đạo quấy phá.
Điệu nhảy vừa rồi, cô cũng không cho phép người phụ nữ khác chiếm đoạt, điệu nhảy đẹp mắt như vậy, chỉ thuộc về một mình cô là đủ rồi.