Nuông Chiều Em Đến Nghiện

Chương 234



Chương 234

Đột nhiên bị Tần Mạn Ny quát to một tiếng, Tiêu Diệp Nhiên không khỏi dừng bước lại, hờ hững hỏi: “Có việc gì?”

Tần Mạn Ny đi đến, ánh mắt đảo tới đảo lui khắp người của Tiêu Diệp Nhiên, ra vẻ âm trầm mà nói: “Chuyện lúc nãy, cô tốt nhất cứ giả vờ như là chưa nhìn thấy đi.”

“Cô đây là đang ra lệnh cho tôi đó à?”

Nghe thấy giọng điệu của người phụ nữ này, Tiêu Diệp Nhiên nhíu chặt mi tâm.

“Tôi chỉ là đang khuyên cô thôi, là người đứng ngoài lề, đừng làm nhiều việc một cách tuyệt đối như vậy, nếu không thì cô sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu.”

Tần Mạn Ny nhìn chằm chằm vào Tiêu Diệp Nhiên, giọng nói cực kỳ cứng rắn.

Đối với sự kiêu ngạo từ trước đến nay của cô ta, muốn cô ta cúi đầu với Tiêu Diệp Nhiên, vậy thì chắc chắn đó là chuyện không thể nào.

“Cô Tần, tôi cảm thấy trước tiên cô vẫn nên làm rõ một chuyện đi. Người nào ở thế yếu thì phải cúi đầu, đừng có bày bộ dạng cao cao tại thượng. Một, tôi không thiếu cô cái gì, hai, tôi chỉ là đi ngang qua, đối với chút chuyện của cô, một chút hứng thú tôi cũng không có. Hơn nữa, xin hãy chú ý giọng điệu của cô, cô có tư cách gì mà ra lệnh với tôi.”

Tiêu Diệp Nhiên mỉa mai nhìn Tần Mạn Ny, căn bản cũng không định phải tính sổ với cô ta.

Muốn cứng rắn thì cô cũng sẽ không thua dưới tay của bất kỳ kẻ nào!

Tần Mạn Ny nghe như vậy, sắc mặt lập tức tái xanh.

Con nhỏ Tiêu Diệp Nhiên khó chơi này, Tần Mạn Ny cũng đã từng nghe thấy, lúc đầu cô ta cũng không thèm để mắt tới, cảm thấy đây chỉ là một phóng viên nhỏ, có lợi hại hơn nữa thì cũng không thể để gây ra sóng gió rất lớn, mà bởi vì như vậy, cô ta càng coi thường Nhiều lần cũng không kém gì so với Cố Tống Vy.

Tuy nhiên, sau một cuộc đối đầu ngắn ngủi, Tần Mạn Ny đã biết được Tiêu Diệp Nhiên rất khó xử lý.

Người phụ nữ này cũng không ngu ngốc giống như trong tưởng tượng của cô ta.

“Rốt cuộc là cô muốn cái gì?”

Tần Mạn Ny suy nghĩ cả nửa ngày, cuối cùng cũng cắn răng nói.

“Tôi không muốn như thế nào cả, cô đi con đường Dương Quan của cô, tôi đi cầu độc mộc của tôi, nhưng mà tôi vẫn có một câu nói muốn nói với cô, đừng suy nghĩ muốn đối phó với tôi, nếu không nói không chừng cô sẽ biến thành Cố Tống Vy thứ hai đó. Đây là lời khuyên dành cho cô, cũng là một lời cảnh cáo, chuyện mà cô có thể làm cũng chỉ có thể là gió thoảng bên tai, có điều hi vọng đến lúc đó cô sẽ không hối hận.”

Nói xong câu đó, Tiêu Diệp Nhiên cũng lười phải tiếp tục dây dưa với cô ta, trực tiếp lách qua cô ta trở về phòng bao.

Đến lúc mà cô sắp đi, sắc mặt của Tần Mạn Ny cực kỳ khó coi trừng mắt nhìn ở sau lưng của cô, thoáng có chút điên cuồng mà nói: “Tiêu Diệp Nhiên, cô cũng đừng phách lối, đến đường cùng, tôi cũng không sợ cá chết lưới rách cùng với cô.”

Lúc Tiêu Diệp Nhiên trở lại phòng bao, ở bên trong chỉ còn lại một mình Tiêu Tiêu.

Trong tay của cô ấy đang cầm một miếng hoa quả ăn say sưa ngon lành, thấy Tiêu Diệp Nhiên trở về, mập mờ hỏi: “Sao lại đi lâu như vậy chứ?”

“Không có gì đâu, gặp người quen, nói chuyện với nhau một lát.”

Tiêu Diệp Nhiên cười cười ngồi xuống chỗ trống ở bên cạnh cô ấy: “An Kỳ đâu rồi?”

“Bị tớ chuốc say đi vào nhà vệ sinh rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.