Chương 239
Tiêu Tiêu vừa nhíu mày hỏi, mặc dù không biết là xảy ra chuyện gì, nhưng mà nhìn thấy vẻ mặt lo lắng kia của Tiêu Diệp Nhiên, biểu cảm của cô ấy cũng dần dần trở nên hơi nghiêm túc.
“Đúng vậy, sao tớ lại không nghĩ tới chứ.”
Tiêu Diệp Nhiên bình tĩnh lại, thầm trách sao mình lại rối tung lên vào thời điểm như thế này chứ, vội vàng đi vòng qua Tiêu Tiêu lấy ra một cái chìa khóa từ đống đá cuội trên chậu cây ở bên ngoài cửa.
“Tìm được rồi nè.”
Tiêu Diệp Nhiên mừng rỡ vội vàng mở cửa nhà của Tiêu Tiêu đi vào.
Lúc mà hai người đi vào nhà của Tống An Kỳ, trong phòng trống rỗng, cũng không nhìn thấy bóng dáng của Tống An Kỳ.
Nhưng mà Tiêu Diệp Nhiên thấy được cái chìa khóa để ở trên bàn, lập tức nhìn ra được Tống An Kỳ cũng không có đi ra ngoài.
Hai người bọn họ lại đi vào trong phòng ngủ, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng của Tống An Kỳ ở trong phòng ngủ.
Có điều là hình như cô ấy trông không tốt lắm, một mình ngồi cuộn tròn vào trong góc, đầu chôn giữa hai chân, nhìn cực kỳ cô đơn và đau khổ, hoàn toàn mất hết vẻ sáng sủa của ngày thường.
Ánh sáng trong phòng mờ ảo, tất cả các màn cửa đều bị kéo lên một chút, ánh nắng cũng không thể lọt vào được.
“An Kỳ.”
Tiêu Diệp Nhiên và Tiêu Tiêu cẩn thận đi đến phía trước của cô rồi ngồi xuống, nhẹ giọng gọi.
Nghe thấy tiếng kêu quen thuộc, thân thể của Tống An Kỳ rõ ràng run lên một cái, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về phía hai người bọn họ.
Lúc nhìn thấy gương mặt của cô, trong lòng của Tiêu Diệp Nhiên cảm thấy xót xa.
Đôi mắt sưng đỏ, lớp trang điểm trôi đi hết, đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu, trên mặt mang đầy nỗi buồn không tả và tự trách.
Tiêu Diệp Nhiên thấy thế, trong lòng của cô cũng không dễ chịu.
Lúc trước gặp chuyện phản bội, cho dù là đau lòng thì đó cũng là chuyện của một mình cô.
Nhưng mà chuyện của Tống An Kỳ còn liên lụy đến ba mẹ phải gánh chịu, thậm chí có thể làm hại hai người bọn họ ngồi tù…
“Tống An Kỳ, cậu thật sự là một người ngu đó, xảy ra chuyện, một mình cậu trốn ở chỗ này để làm cái gì? Chẳng lẽ tớ với Tiêu Tiêu được dùng để trang trí hả?” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Miệng thì nói lời trách cứ, nhưng mà Tiêu Diệp Nhiên lại đưa tay ôm lấy cô ấy.
Cô biết lúc này Tống An Kỳ cần có sự ấm áp và quan tâm.
Cái mũi Tống An Kỳ chua xót, nước mắt bắt đầu rơi xuống điên cuồng: “Diệp Nhiên, Tiêu Tiêu, huhu, tớ nên làm cái gì đây, nếu không phải do tớ thì ba mẹ tớ cũng sẽ không biến thành như thế này…”
“Chuyện này cũng không thể trách cậu được.”
Tiêu Diệp Nhiên vỗ sau lưng an ủi cô ấy, trong mắt cũng từ từ dâng lên sự tức giận.
Trên đời này, chuyện có thể làm cho Tiêu Diệp Nhiên cảm thấy tức giận thật sự không nhiều lắm.
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Nhìn hai người bạn tốt đều như vậy, Tiêu Tiêu thật sự kiềm chế không được mà vội vàng hỏi.