Sau khi ra khỏi chỗ của Tân Ý Tiêm, Tiêu Diệp Nhiên không dừng lại, vẫy xe trở về công ty luôn.
Trên đường quay về, Tiêu Diệp Nhiên nhớ tới câu nói cuối cùng của Tần Ý Tiêm, hai tay bất giác nằm chặt.
Cô thật sự quá dễ bắt nạt à? Cho nên mới nhiều lần bị người ta tính kế tới trên đầu mình. Trong mắt người khác, sự nhượng bộ và chịu đựng của cô trước đây thật sự chỉ là biểu hiện của nhu nhược thôi sao? Bằng không, sao những người này càng lúc càng quá đáng như vậy?
Bọn họ thật sự tưởng Tiêu Diệp Nhiên cô là trái hồng mềm, muốn nắn b óp thế nào cũng được sao?
Xem ra, về sau cô không thể cứ bị động như vậy nữa, nếu không sẽ thật sự bị người ta xem thường đấy!
Nghĩ đến đây, trong đôi mắt tuyệt đẹp của Tiêu Diệp Nhiên thoáng lạnh. Chờ sau khi trở lại công ty, cô xông thẳng vào văn phòng tống giám đốc.
Tô Nhã An đang ngồi nhàn nhã trên ghế làm việc uống cà phê, thấy Tiêu Diệp Nhiên không gõ cửa lại bất ngờ xông tới thì sắc mặt lập tức vô cùng khó coi.
"Tiêu Diệp Nhiên, cô làm càn à? Ở đây là công ty, cô tưởng chỗ nào cũng có thể tùy tiện xông vào như ở nhà cô sao?”
Tô Nhã An dựng ngược lông mày, vỗ bàn phẫn nộ mắng. Cô ta cảm thấy Tiêu Diệp Nhiên căn bản không để cô ta vào trong mắt.
Tiêu Diệp Nhiên quả thật không coi cô ta ra gì, lại cười lạnh: "Xin lỗi nhé, giám đốc, không phải tôi vội vàng muốn đưa cho cô xem bản thảo phỏng vấn Tân Ý Tiêm sao? Vẫn hi vọng cô đại nhân đại lượng, đừng gây khó dễ cho tôi!"
"Cút ra ngoài, gõ cửa một lần nữa rồi hãy bước vào!"
Tô Nhã An tức giận quát, sắc mặt hoàn toàn tái mét.
Cô ta đi làm lâu như vậy, đây là lần đầu tiên có người dám đối xử với cô ta bằng thái độ này!
Tô Nhã An cảm thấy mình bị sỉ nhục quá lớn, cho nên mới không nén được cơn giận.
Nhưng Tiêu Diệp Nhiên dường như không thấy, không hề khách sáo ném bản thảo phỏng vấn tới trên bàn của Tô Nhã An, gương mặt dần trở nên lạnh lẽo, ánh mắt dường như được che kín một lớp sương vậy. "Tô Nhã An, cô tự cao tự đại ở trước mặt tôi cũng vô dụng thôi. Bởi vì tôi căn bản không chịu thua dáng vẻ này của cô đâu. Hơn nữa, tôi tới chính là muốn tính sổ với cô, cô muốn bày ra bộ dạng đó cho ai xem chứ?”
"Tính sổ à? Cô tính là gì mà cũng dám tới tính sổ với tôi chứ? Cô có tin tôi gọi bảo vệ đuổi cô ta hay không?"
Tô Nhã An tức giận cười lạnh, giơ tay lại muốn ấn nút điện thoại nội bộ.
"Cô có thể gọi thử. Đến lúc đó tôi sẽ để cho bọn họ nhìn thấy tổng giám đốc này đã tốn số tiền lớn cuối cùng liên kết với Tân Ý Tiêm, sau đó muốn hãm hại tôi ăn cắp trang sức thế nào."
Tiêu Diệp Nhiên cười với vẻ mặt không hề sợ hãi. Vào giờ phút này, gương mặt trước giờ luôn ôn hòa cũng trở nên đặc biệt lạnh lùng.
"Tiêu Diệp Nhiên, cơm có thể ăn bậy, nhưng nói thì đừng có nói bậy."
Ánh mắt Tô Nhã An né tránh, hình như có hơi chột dạ. "Có phải nói bậy hay không thì trong lòng cô biết rõ. Tô Nhã An, cô đừng tưởng làm một tổng giám đốc lại có thể một tay che trời ở Thời Thụy. Tôi cho cô biết, tôi có thể làm cho một Cố Tống Vy thân bại danh liệt, tôi cũng có thể khiến cho cô trở thành người thứ hai. Cô không tin thì cứ chờ mà xem"