Nuông Chiều Em Đến Nghiện

Chương 3



CHƯƠNG 3

Tiêu Diệp Nhiên bước nhanh tới trước mặt hai người, gật đầu chào, nói một cách gọn gàng dứt khoát: “Vừa nãy nghe tổng giám đốc Cố nói muốn tìm người kết hôn, không biết tôi có được không?”

“Hả?”

Trợ lý ngạc nhiên, ngẩn người ra.

Rõ ràng là Cố Mặc Đình không ngờ người phụ nữ bỗng nhiên gọi anh đứng lại này to gan như vậy, ánh mắt hững hờ của anh cũng bất giác nhìn cô kỹ hơn một chút.

Khi anh nhìn thấy bộ váy cưới Tiêu Diệp Nhiên đang mặc, đôi mắt bình tĩnh kia đột nhiên xẹt qua một tia khác thường, dường như có phần kinh ngạc.

Tiêu Diệp Nhiên hơi hồi hộp khi bị nhìn như vậy. Tuy rằng cô hỏi rất bình tĩnh nhưng trong lòng cũng không chắc Cố Mặc Đình sẽ đồng ý với mình.

Dù sao đối với một người có gia thế hiển hách, quyền thế ngập trời như Cố Mặc Đình thì những phụ nữ muốn gả cho anh ta nhiều không đếm xuể, trong số đó chắc chắn không thiếu người ưu tú hơn cô vì thế cô chỉ có thể ôm tâm lý ăn may hỏi thử thôi.

Bầu không khí dường như bị đình trệ trong chốc lát, một lúc sau Cố Mặc Đình mới cất tiếng hỏi: “Chồng chưa cưới của cô đâu?” Giọng nói của anh trầm khàn đầy sức hút, nghe rất gợi cảm và quyến rũ.

“Anh ta bỏ chạy với người phụ nữ khác rồi. Lúc nãy tôi tình cờ nghe được tổng giám đốc Cố muốn tìm người kết hôn vì vậy nếu anh không có người lựa chọn tốt hơn thì có thể kết thành một đôi với tôi. Anh yên tâm đi, tôi biết nấu cơm, giặt giũ, biết cách săn sóc nên sẽ làm một người vợ tốt, sẽ không thân mật quá mức với người đàn ông khác, sẽ chung thủy trong hôn nhân, hơn nữa còn biết chăm sóc chồng và giữ đúng bổn phận làm vợ.”

Tiêu Diệp Nhiên chớp mắt, mỉm cười, giọng điệu ung dung, thoải mái như đang bàn luận chuyện thời tiết, hoàn toàn không sợ sự lạnh lùng toát ra từ anh.

Cuối cùng trợ lý bên cạnh Cố Mặc Đình cũng định thần lại, khóe miệng khẽ giật giật.

Kết hôn còn phải lập đội? Cô xem bọn cô là muốn thăng cấp đi đánh quái thú sao?

Còn cả cảnh ngộ nữa, cũng khiến người ta thông cảm quá đi chứ?

“Cô à, rất xin lỗi, tổng giám đốc của chúng tôi…”

Trợ lý đang muốn ngăn Tiêu Diệp Nhiên lại, thì Cố Mặc Đình khoát tay cắt ngang lời của anh ta.

Trợ lý sững sờ, còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã thấy Cố Mặc Đình híp mắt, nhìn chằm chằm Tiêu Diệp Nhiên hồi lâu, ánh mắt sâu xa, cuối cùng cũng gật đầu: “Được, tôi kết hôn với cô.”

Ồ? Nói vậy là đồng ý rồi? Tiêu Diệp Nhiên cảm thấy khó có thể tin được. Anh ta vẫn chưa hỏi gì đã đồng ý rồi. Chuyện này… Đồng ý dễ dàng vậy sao? Không chỉ Tiêu Diệp Nhiên mà ngay cả trợ lý cũng kinh hãi.

“Tổng giám đốc, chuyện này… hình như không ổn cho lắm thì phải? Chúng ta đâu có biết lai lịch của cô gái này, anh có muốn tôi điều tra lý lịch của cô ta xong rồi mới quyết định không?” Trợ lý phản ứng cực nhanh, ngay lập tức muốn khuyên Cố Mặc Đình suy nghĩ lại. Bây giờ phụ nữ ham hư vinh nhiều như vậy, huống chi người phụ nữ này vừa chạy tới đã gọi tổng giám đốc Cố nên rõ ràng là đã biết thân phận của anh, ai biết được cô ta có mưu đồ xấu xa gì không?

“Không cần.”

Cố Mặc Đình hoàn toàn không để ý mà chỉ nhìn chằm chằm Tiêu Diệp Nhiên nói: “Kết hôn với tôi cô thì không được hối hận đâu, cô nghĩ kỹ chưa?”

“Nghĩ kỹ rồi, tôi sẽ không hối hận.” Tiêu Diệp Nhiên trịnh trọng gật đầu, hiển nhiên là cô đã hạ quyết tâm rồi.

“Cô có mang sổ hộ khẩu theo không?” Cố Mặc Đình cũng không quanh co lòng vòng mà thể hiện tác phong dứt khoát nhanh lẹ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.