Đãi ngộ này quả thật khiến cô ta ghen ty tới đỏ mắt.
"Hừ, Phó giám đốc Đường quả nhiên có thủ đoạn tốt, bản lĩnh cám dỗ quả thật là hàng đầu. Xem ra sau này tôi đúng là phải học hỏi cô nhiều hơn nữa mới được”
Giọng điệu Lại Tiểu Lan chua chát, ai cũng nghe được sự khó chịu trong giọng điệu của cô ta.
Những người khác trong bộ phận đều nóng mắt. Một vài đồng nghiệp nữ bình thường có quan hệ không tệ với Lại Tiểu Lan cũng giễu cợt theo.
"Ha ha, thật sự tưởng chỉ nói mấy câu với chủ tịch lại có thể được coi trọng sao? Cũng không nhìn lại xem mình là loại người nào. Thật sự cho rằng đi đến đâu cũng được hoan nghênh à?”
"Người ta có thủ đoạn được, nếu không làm sao có thể được tổng giám đốc và chủ tịch coi trọng?"
"Chà chà, Phó giám đốc Đường, sau này phải dạy chúng tôi kỹ thuật cám dỗ đấy!"
Tiêu Diệp Nhiên biết mấy người này có cùng ý tưởng xấu xa với Lại Tiểu Lan, cho nên lười để ý tới lời nói bóng gió đó.
Nhưng những lời sau đó lại càng thêm cay nghiệt, trong lòng cô cũng hơi tức giận.
Cho dù cô bị Thẩm Tử Dục nhìn vậy chẳng hiểu tại sao, nhưng lúc này cô không ngại mượn uy phong của anh ta. "Dạy rồi, các người lại học được sao?"
Tiêu Diệp Nhiên giận dữ cười ngược, không chịu yếu thế giễu cợt một câu.
Sắc mặt mấy người phụ nữ này lập tức biến đổi, tức giận mắng một câu: "Thật không biết xấu hổ”
"Đúng vậy, trong mắt người không biết xấu hổ thì nhìn ai cũng cảm thấy không biết xấu hổ."
CŒ Mấy một phụ nữ nhất thời nhướng mày trợn mắt, muốn nổi giận, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Tiêu Diệp Nhiên thì tức giận nữa cũng không dám nói gì. Tiêu Diệp Nhiên chưa bao giờ là một người dễ trêu chọc. Cho dù bọn họ muốn chiếm lợi trên mồm mép cũng không có cách nào được như ý nguyện.
"Tất cả câm miệng lại! Bây giờ là giờ làm việc, nơi này là chỗ cho các người làm việc chứ không phải là nơi để cám dỗ đàn ông. Nếu các người không muốn làm nữa thì có thể nói với tôi một tiếng”
Nghe mấy người tranh cãi ầm ï ở đó, vẻ mặt Lina không khỏi thoáng lạnh.
Sau khi mọi người bị mắng một trận đành phải xám xịt mặt mày quay trở lại vị trí làm việc của mình.
Tiêu Diệp Nhiên nhìn về phía Lina đầy cảm kích, người phía sau chỉ cười nhạt: “Quay về làm việc đi”
Tiêu Diệp Nhiên cười gật đầu, sau đó trở về chỗ ngồi của mình.
Vừa ngồi xuống, Tống An Kỳ nghiêng người qua: “Diệp Nhiên, vị tổng giám đốc mới đó có vẻ rất quan tâ m đến cậu:
“Có à?” Tiêu Diệp Nhiên liếc xéo cô một cái.
“Có đấy. Cậu nhìn Lại Tiểu Lan gãi đầu làm dáng kia, cậu ấm nhà họ Thẩm còn không thèm nhìn cô ta lấy một cái Nói đến Lại Tiểu Lan, vẻ mặt của Tống An Kỳ đầy vẻ khinh thường, người phụ nữ kia cũng không tự mình soi gương
xem, cô ta có thể trèo cao đến ngưỡng cửa nhà họ Thẩm sao?