Đầu là đồ ăn tự nấu, cô dùng hơn một giờ mới chuẩn bị xong.
Cố Mặc Đình vừa về nhà, đã ngửi thấy mùi thơn của đồ ăn.
Tùy ý ném áo khoác xuống ghế sofa, anh đi thẳng đến phòng ăn, thấy thức ăn đã bầy biện ở trên bàn, môi hơi cong lên.
Đi thắng đến người đang bận rộn trong bếp, anh ôm lấy eo cô. Tiêu Diệp Nhiên đang rửa nồi, tự nhiên bị người phía sau ôm lấy, sợ đến nỗi làm rơi giẻ rửa bát xuống dưới bồn. Ngay sau đó, hơi thở quen thuộc ập đến, cô nhẹ nhàng thở phào, đồng thời cũng cảm thấy mình ngu, ở trong cái nhà này trừ anh ta thì còn ai vào đây chứ.
“Đã về rồi, đói bụng không?” Cô dịu dàng hỏi.
Cố Mặc Đình chôn vào trong cổ cô thật lâu, ngửi mùi thơm thuộc về cô, một ngày mệt mỏi như vậy tự nhiên lại được giảm bớt.
Ánh đèn vàng ấm áp ở trên đỉnh đầu chiếu xuống người bọn họ, tạo nên không khí ấm áp.
Rất lâu, anh mới buồn rầu lên tiếng: “ Nhiên Nhiên, em biết không?”
“Ừz
“Vừa nãy em hỏi anh, giọng giống như là một người vợ hiền vậy”
“Sao lại gọi là giống như?” Tiêu Diệp Nhiên bất mãn đẩy anh ra: “ Em chính là người vợ hiền, đúng chứ?”
Nhìn cô bĩu môi, bộ dáng thởhổn hển, nhìn cực kỳ thoải mái.
Cố Mặc Đình nhẹ cười ra tiếng, tròng mắt đen xuất hiện ánh sang nhàn nhạt.
Anh nói: “Ừ, em chính là người vợ hiền”
Trên gương mặt xinh xắn của Tiêu Diệp Nhiên, xuất hiện một nụ cười rực rỡ.
Sau khi ăn tối xong, Cố Mặc Đình chủ động đi rửa bát, Tiêu Diệp Nhiên thì chịu trách nhiệm lau khô bát đ ĩa đã được rửa sạch sẽ.
Hai người đều không nói gì, bầu không khí trong phòng rất yên tĩnh và ấp áp.
Tiêu Diệp Nhiên nghiêng đầu nhìn dòng nước chảy qua hai tay anh, ngón tay anh thon dài nhìn rất đẹp.
Đôi tay như vậy mà lại dùng để rửa bát, đúng là phung phí của trời.