Sau khi nói dứt lời, cô bèn kéo tay Tống An Kỳ định quay về tiệm.
“Không cần đâu” Tống An Kỳ kéo tay cô ra rồi cười cười: “Một mình tớ vào đó kiếm là được rồi, các cậu đi trước đi, lát nữa tớ sẽ đến tìm các cậu”
Nói rồi cũng không đợi Tiêu Diệp Nhiên trả lời, cô lập tức quay người chạy vào trong tiệm.
“Diệp Nhiên, cậu có cảm thấy An Kỳ hơi kỳ lạ không? Khi nấy lúc ăn cơm cậu ấy cũng im thin thít như thể có tâm sự gì đó vậy”
Tiêu Tiêu đi đến bên cạnh Tiêu Diệp Nhiên, cô ấy nhìn bóng lưng Tống An Kỳ với vẻ lo lắng.
Tiêu Diệp Nhiên mím môi, cô nhìn vào tiệm canh cá như đang suy nghĩ điều gì.
Tống An Kỳ quay ngược vào tiệm, nói với bà chủ rằng có thể cô đã để quên thứ gì đó trong tiệm, rồi mới đi lại vị trí bọn họ ngồi lúc nãy bắt đầu tìm kiếm thứ cô để quên. Suốt cả buổi, ánh mắt của cô thi thoảng lại quay về phía căn phòng riêng đóng kín cửa kia.
Thực chất, cô chẳng hề để quên thứ gì cả, đây chỉ là cái cớ cho cô quay về tiệm thôi.
Cô chỉ muốn nhìn thấy người ấy.
Nhưng thời gian trôi qua từng phút từng giây, cánh cửa ấy vẫn khép chặt.
Tống An Kỳ dần dần mất kiên nhẫn, cô liếc nhìn thấy bà chủ đang đi đến gần mình, trong lòng biết rõ mình tìm lâu quá, có thể bà chủ đến hỏi han xem sao.
“Cô ơi, cô đã tìm được đồ chưa?” Bà chủ ân cần hỏi han. Tống An Kỳ ngẩng đầu lên, cô nở nụ cười áy náy: “Ngại quá, tôi làm phiền bác rồi, nhưng vẫn còn chưa tìm thấy” Vừa nghe thấy thế, bà chủ nhíu mài lại: “Sao vẫn chưa tìm thấy kia chứ? Chỗ này cũng có từng này thôi, lẽ nào đồ của cô biết mọc chân à?”
Nụ cười của Tống An Kỳ có vẻ chột dạ, sợ bà chủ phát hiện ra mình đang lừa gạt bà ấy, nhân lúc bà chủ không để ý, cô nhấc tay tháo hoa tai xuống.
Cô cảm thấy may mắn vì hôm nay mình đã đeo đôi hoa †ay đơn giản dễ tháo, nếu như là loại khuyên đinh thì phiền phức rồi.
“Để tôi tìm giúp cô nhé” Bà chủ nói với vẻ rnhiệt tình. Khách làm rơi đồ trong tiệm của mình, không giúp đỡ khách kiếm thì kỳ lắm.
“Không cần đâu”
Tống An Kỳ từ chối quá nhanh, khiến cho bà chủ nhìn cô với vẻ lạ lùng.
“,.Ý tôi là để tự tôi tìm được rồi. Không làm phiền bác. nữa”
Tống An Kỳ cảm thấy nụ cười sắp cứng đờ trên gương mặt mình rồi.
Bà chủ thấy cô từ chối cũng không miễn cưỡng: “Thế cô cứ từ từ mà kiếm, cần giúp đỡ thì gọi tôi nhé”
“Được, cảm ơn bà chủ”
Thấy bà chủ đã đi rồi, Tống An Kỳ mới thở phào một hơi, cô cúi đầu, mở lòng bàn tay ra, chiếc hoa tay vẫn đang năm trong lòng bàn tay, cô nhìn một lúc lâu sau mới năm lại, quay đầu nhìn về phía căn phòng riêng.