Ngày đó lúc rời khỏi bệnh viện, là anh ta đưa cô về nhà. Lúc về đến nhà, cô muốn mở cửa xuống xe, lại phát hiện cửa xe cũng không mở ra được.
Cô quay đầu muốn hỏi anh ta, ai ngờ bị anh ta kéo vào. trong ngực, sau đó...
Cô đưa tay vuốt bờ môi của mình, cảm giác nóng bỏng đó dường như vẫn còn lưu lại, thiêu đốt trái tim cô.
"An Kỳ" Anh ta dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt v e bờ môi đỏ mọng của cô, đôi mắt đen thâm thúy nhìn không thấy đáy: "Chúng ta quen nhau đi."
Giọng nói của anh ta trầm thấp, mang theo một tia gợi cảm mê người.
Tâm trí khẽ nhúc nhích, cô sa vào trong đôi mắt đen thâm thúy của anh ta, lúc muốn gật đầu đồng ý, điện thoại của anh đột nhiên vang lên, phá hủy bầu không khí kiều diễm. Anh ta buông cô ra, ảo não khẽ nguyền rủa một tiếng, sau đó nhận điện thoại.
Còn cô thì thừa dịp anh ta không chút ý, tự mình mở khóa ở bảng điều khiển, mở cửa hốt hoảng chạy trốn.
Nếu như không có cuộc điện thoại vào ngày hôm có, có phải cố đã đồng ý rồi không?
Sau đó, cô nghĩ như vậy cũng rất may, đột nhiên nghĩ đến việc anh ta đã có vị hôn thê, lập tức cảm thấy như ăn phải một con ruồi, cảm thấy buồn nôn.
Nghĩ đến đây, cô giận dữ cắn môi, ánh mắt nheo lại, người đàn ông cặn bã!
Giống như toàn thân tràn đầy sức mạnh, cô hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhanh chóng bước chân đi vào văn phòng chủ tịch.
Thư ký quen biết cô, nghe cô nói muốn đến đưa tài liệu, liền để cô đi vào.
Vậy nên, cô đi qua gỡ cửa một tiếng, bên trong truyền đến một giọng nói trầm ổn.
"Mời vào."
Cô đẩy cửa đi vào, người đàn ông đang ngồi phía sau bàn làm việc đang chăm chú phê duyệt tài liệu, cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Đặt tài liệu lên bàn là được!”
Tống An Kỳ đi qua, nhẹ nhàng đặt phần tài liệu xuống, lúc chuẩn bị quay người rời đi, ánh mắt lơ đãng đảo qua lá thư mời trên bàn.
Cô tập trung nhìn vào, đôi mắt đột nhiên trừng lớn, là thư mời dự buổi lễ long trọng lần này của Đường Hải.
Thẩm Tử Dục phát hiện người đến đưa tài liệu cũng chưa rời đi, ngẩng đầu muốn cho anh ta rời đi, nhưng trong khoảng khắc nhìn thấy Tống An Kỳ, anh ta liền sửng sốt một chút, sau đó lộ ra nụ cười mừng rỡ: "An Kỳ, sao em lại tới đây?"
"Tôi đến đưa tài liệu!” Tống An Kỳ hững hờ đáp, ánh mắt vẫn khóa trên lá thư mời kia.
Thẩm Tử Dục thuận theo tâm mắt của cô nhìn lại, nhìn thấy lá thư mời bị mình ném qua một bên, đôi lông mày nhướng lên, sau đó hỏi cô: “Em muốn đi sao?”
Tống An Kỳ: "Ừm, đây chính sự kiện lớn trong ngành giải trí, rất nhiều ngôi sao lớn cũng sẽ đến tham gial”
Nói xong, đôi mắt cô toát lên khát vọng muốn đến tham gia Nói thật, những bữa tiệc thế này không có gì vui vẻ, ngoại trừ việc đối phó với mấy người phụ nữ mê trai, còn phải treo nụ cười dối trá và chào hỏi những người cùng ngành, vô cùng chán ghét.