Nuông Chiều Em Đến Nghiện

Chương 454



Mà cô giấy dụa giống như một mồi lửa rơi trên người anh †a, trong nháy mắt đốt cháy ngọn lửa trong thân thể anh. Cảm giác được thân thể của mình khó mà kiểm soát được, Thẩm Tử Dục phải hít một hơi thật sâu, cúi đầu, ở bên tai cô uy Nếu em còn cử động nửa, tôi sẽ làm em ngay ở chỗ này!”

Hơi thở nóng bỏng phun ở trên cổ cô, khiến cô co rúm người lại, nhưng lại không coi lời nói của anh ra gì.

"Thẩm Tử Dục, dựa vào cái gì tôi phải nghe anh? Anh có gan làm tôi à?” Cô phẫn nộ trừng anh ta, trong đôi mắt mang theo vẻ khiêu khích.

Nghe được lời này của cô, Thẩm Tử Dục lập tức bật cười, trong nụ cười mang theo một tia bất đắc dĩ.

Cô biết anh sẽ không thể làm được gì với cô nếu không được sự đồng ý, vậy nên mới có thể không sợ hãi như thế. Nụ cười này, khiến bầu không khi căng thẳng giữa bọn họ cũng dần hõa hoãn lại.

Thấy anh ta cười, Tống An Kỳ tức giận: "Cười cái gì mà cười, có gì đáng cười?”

"Cười em đáng yêu nha" Thẩm Tử Dục vẫn cười như cũ, trong đôi mắt đen chưa đựng nụ cười sáng chói rực rỡ. Khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng, Tống An Kỳ nhìn liếc qua, khẽ nói: "Đem lời này đi với vị hôn thê của anh đi, đừng nói với tôi!” Mày kiếm nhướng lên, anh ta ra vẻ kinh ngạc nói: "Hóa ra là em đang ghenl” 

Ghen?! Tống An Kỳ cười nhạo một tiếng, trào phúng: "Thẩm Tử Dục, anh đừng dát vàng lên mặt mình, ai đang ghen?”

Thẩm Tử Dục hít một hơi trong bầu không khí, sau đó cười nói: “Có một mùi vị chua rất lớn, còn nói không ghen?”

Tống An Kỳ đảo mắt: “Anh muốn ghĩ thế nào thì nghĩ, mặc kệ anht Cô nói tiếp: "Anh buông tay tôi ra, tôi còn có rất nhiều công việc phải làm!”

Hai tay cô vừa rồi bị anh nắm đặt trên cửa, giấy thế nào cũng không ra.

Thẩm Tử Dục nghe lời buông tay ra, nhưng thân thể dính sát vào người cô.

Đưa tay chống đỡ trên lồ ng ngực của anh ta, cô muốn dùng sức đẩy anh ta ra, nhưng thực sự quá nặng, hoàn †oàn không đẩy ra được.

"Thẩm Tử Dục, anh như vậy là có ý gì?” Cô tức giận lườm anh ta.

Thẩm Tử Dục cười cười một cách du công: “Không có ý gì"

"Không có ý gì thì lui ra!”

"Em hôn tôi một cái, tôi sẽ luil”

Hôn anh ta? Trừ phi đầu óc cô có bệnh.

"Nếu như anh không lùi, tôi sẽ lớn tiếng kêu cứu mạng, chờ đến khi người bên ngoài xông vào, nhìn thấy anh bức hiếp nhân viên của mình thế này, tin tôi đi, anh sẽ được ở trang nhất!” 

Tống An Kỳ uy hiếp nói.

Thẩm Tử Dục cười hờ hững: "Không sao, có em cùng tôi cũng không tệ!”

Nha! Vậy mà thờ ơ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.