Không phải chỉ là việc anh ta có vị hôn thế sao? Nếu như cô để ý đến điều này, thật ra anh ta có thể bảo lão đại giúp mình ra mặt, nói chuyện với ông nội, có lẽ hôn ước có thể được hủy bỏ.
Nghĩ đến đây, anh ta giật mình trong lòng, ý thức được một vấn đề rất nghiêm trọng...
Anh ta... Anh ta vì cô mà muốn hủy hôn ước.
Loại này suy nghĩ hoang đường này dọa khiến cho anh ta vội vàng lắc đầu, sau đó thu hồi tầm mắt, bỗng nhiên ánh mắt lại rơi vào một đôi mắt sáng ngời đang chứa đựng ý cười giảo hoạt.
"Nói đi, cậu và An Kỳ sao vậy?” Tiêu Diệp Nhiên hỏi.
Mẹ kiếp, chị dâu nhìn thấy anh ta và Tống An Kỳ có vấn đề ở đâu vậy?
Trong lòng âm thâm kinh ngạc, nhưng trên mặt vẫn ra vẻ Bĩnh tình trả lời: “Em và cô ấy, không có gì!”
"Thật sao?" Tiêu Diệp Nhiên nghi ngờ nheo lại mắt: "Lúc An Kỳ đi gọt táo, cô ấy đã cắt phải ngón tay làm bị thương.”
"Nghiêm trọng không?”
Cô vẫn chưa nói xong, đã bị anh ta sốt ruột ngắt lời.
Nhìn dáng vẻ lo lắng sốt ruột của anh ta, Tiêu Diệp Nhiên lộ ra nụ cười sâu xa, mà Thẩm Tử Dục lại lúng túng nhếch miệng xấu hổ.
Được rồi, vẫn chạy không khỏi đôi mắt của chị dâu.
"Em thích cô ấy!” Thẩm Tử Dục không tiếp tục giấu diếm tình cảm của mình.
"Tôi nhận ra được!” Tiêu Diệp Nhiên nhíu mày: “Nhưng tôi rất tò mò, hai người giống như rất ít tiếp xúc với nhau, tại sao cậu lại thích người ta chứ? Vừa nhìn đã thấy yêu sao?”
Vừa thấy đã yêu?
Thẩm Tử Dục nghĩ về buổi tối ở cục cảnh sau khi thấy được cô, lúc đó cô vô cùng nhỏ bé và yếu ớt, đến mức khiến anh ta cảm thấy đau lòng.
Có lẽ đó là điểm yếu của một người đàn ông, nhìn thấy một người phụ nữ nhỏ bé và yếu ớt, sẽ dấy lên loại xúc động muốn bảo vệ cô ấy.
Anh ta cũng không loại trừ.
Nhưng cũng chỉ là suy nghĩ muốn bảo vệ cô mà thôi, cũng không phải là thích.
Nếu muốn nói thích, có lẽ là khi xảy ra chuyện kia.
"Em và cô ấy không nên xảy ra chuyện đó!” Anh ta thành thật trả lời.
Tiêu Diệp Nhiên không ngờ đáp án là như vậy, cô sửng sốt mười mấy giây mới phản ứng lại: “Cậu...hai người vậy mà..”
Cô hít một hơi thật sâu, sau đó cố gắng giữ bình tĩnh hỏi: "Chuyện khi nào?"
"Lần đó cô ấy bị người khác vu cáo phải vào cục cảnh sát!”
Tiêu Diệp Nhiên nhớ tới, hôm đó cô đang ngủ, là Mặc Đình nghe điện thoại giúp cô, sau đó Mặc Đình để anh ta đi qua nộp tiền bảo lãnh cho An Kỳ.
"Con mẹ nó!" Tiêu Diệp Nhiên nhịn không được chửi bậy một câu, sau đó thở hổn hển nói: "Thẩm Tử Dục, sao cậu có thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn như vậy?”
Cô có thể tưởng tượng ngày hôm đó An Kỳ trải qua việc lùm xùm với Hàn Minh Nhân, cả người sẽ yếu ớt đến mức nào, vậy nên muốn tìm sự an ủi là rất bình thường. Nhưng anh ta không nên...