Nuông Chiều Em Đến Nghiện

Chương 460



Cô nhìn cô ấy chán nản như vậy giống như cô biết chuyện này là một việc rất nghiêm trọng.

Tống An Kỳ cắn môi, lắc đầu phủ nhận: "Cũng không phải, chỉ là..."

Cô ấy không biết nên nói thế nào, xảy ra chuyện như vậy nên rất xấu hổ, cũng không phải cố tình giấu cô.

Tiêu Diệp Nhiên quen biết cô ấy nhiều năm như vậy thì sao không biết suy nghĩ của cô ấy chứ.

Tiêu Diệp Nhiên dịu dàng nhìn cô ấy: "An Kỳ, tớ hiểu băn khoăn của cậu. Cho nên cậu không cần cảm thấy... Xấu hổ hay là gì đó."

Cô giải thích làm cho Tống An Kỳ rất cảm động: "Cảm ơn cậu, Diệp Nhiên."

Tiêu Diệp Nhiên cười: "Giữa chúng ta không cần khách sáo như vậy."

Cô nhìn thấy Thẩm Tử Dục vẫn không đi thì nhướng mày, sau đó đứng ở góc độ của bạn thân Tống An Kỳ nói: "An Kỳ, đời người có thể gặp được một người yêu mình, mình cũng yêu người đó là một chuyện vô cùng may mắn. Không thử nắm lấy cơ hội thì sao biết hai người có thể ở bên nhau cả đời hay không? Cho nên Follow your heart, làm theo trái tim của mình thì sẽ không tiếc nuối”

Tống An Kỳ cắn môi, đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Cô ấy cảm giác có người đang tới gần, cô ấy cũng biết là ai.

"Chị dâu, cảm ơn chị" Thẩm Tử Dục cười với Tiêu Diệp Nhiên.

Tiêu Diệp Nhiên nhẹ nhàng lắc đầu: "Cậu không cần cảm ơn tôi. Nếu cậu dám đối xử không tốt với An Kỳ thì tôi cũng sẽ không tha cho cậu."

Thẩm Tử Dục cười: "Em biết"

Tống An Kỳ năm chặt tay lại, thấp giọng cười, sau đó cô quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, trong mắt tràn ngập châm chọc: "Tôi xin lỗi, hình như tôi chưa đồng ý ở bên cạnh anh"

Cô nói xong thì làm như không thấy sắc mặt anh trầm xuống, ngược lại nhìn về phía Tiêu Diệp Nhiên mỉm cười: "Diệp Nhiên, tớ không yêu anh ấy, cho nên gặp được anh ấy là một chuyện may mắn”

Cô đi qua cầm túi xách của mình, sau đó xoay người đi về phía cửa.

Tiêu Diệp Nhiên thấy vậy thì vén chăn lên, muốn xuống giường đuổi theo.

"Am"

Bởi vì đụng phải vết thương phẫu thuật nên cô đau đến mức la lên một tiếng, lại nằm xuống.

"Chị dâu!" Thẩm Tử Dục hoảng sợ kêu lên một tiếng, nhanh chóng đi tới kiểm tra tình hình.

Tiếng động phía sau làm cho Tống An Kỳ dừng bước, cô xoay người nhìn thấy Tiêu Diệp Nhiên ôm bụng nhăn nhó thì trong lòng hoảng sợ, vội vàng chạy qua.

"Diệp Nhiên, cậu đau ở đâu?" Cô sốt ruột hỏi.

Tiêu Diệp Nhiên nhìn cô ấy, bẹp miệng tủi thân nói: "Cậu giận tớ" 

Tống An Kỳ sửng sốt: "Tớ không có."

"Vậy sao cậu muốn đi?"

Tớ..." Tống An Kỳ liếc mắt nhìn Thẩm Tử Dục, không trả lời.

Tiêu Diệp Nhiên thấy thế thì con ngươi xoay một vòng kêu lên tiếng: "Ôi, tớ bụng đau quá, đau quá.”

Tống An Kỳ sốt ruột, đưa tay muốn nhấn chuông gọi y tá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.