Cô nhìn xung quanh tìm kiếm Thẩm Tử Dục, nhưng người quá nhiều nên mắt cô lại mỏi, vẫn không tìm được.
Cuối cùng cô chán nản rụt vai lại, được rồi, dù sao chuyện cô đồng ý với Diệp Nhiên đã làm xong, nửa sau buổi lễ có tham gia hay không cũng không sao.
Vì thế cô nhìn sân khấu, sau đó xoay người rời đi.
Cô còn chưa đi được mấy bước thì cổ tay đột nhiên bị kéo lại, cô đành phài dừng bước.
"Tống An Kỳ, cô định quay về sao?"
Giọng nói trầm thấp truyền đến từ sau lưng, có thể nghe. ra được sự tức giận.
Tống An Kỳ quay đầu, đối diện với ánh mắt đen lóe lên lửa giận thì cong môi châm chọc: "Thì ra Chủ tịch Thẩm còn nhớ đến tôi."
Ánh mắt Thẩm Tử Dục nặng nề nhìn khuôn mặt nhỏ xinh đẹp, hôm nay cô tham gia buổi lễ này nên cố ý trang điểm, khuôn mặt vốn xinh đẹp, sau khi trang điểm càng có vẻ tinh xảo động lòng người.
Mái tóc dài búi lên thật cao, lộ ra cổ thiên nga trắng nõn, cô mặc lễ phục dài lộ vai màu đen, lộ ra đường cong hoàn mỹ.
Đêm nay cô vô cùng xinh đẹp.
Đôi mắt đen nhanh chóng lóe lên một tia nóng bỏng.
Ánh mắt của anh ta quá mãnh liệt và trắng trợn làm cho. Tống An Kỳ hoang mang rối loạn trong lòng, cô giấy giụa muốn rút tay lại.
Nhưng sức lực của anh ta quá lớn, cô vốn không làm được gì.
"Thẩm Tử Dục, anh có ý gì?" Cô tức giận trừng mắt nhìn anh ta.
Cô thấy anh ta từ từ cong khóe môi, ánh đèn chiếu vào người anh ta vỡ thành từng mảnh.
"Nếu đã tới thì đợi đến khi buổi lễ kết thúc đi”
Anh ta nói xong thì kéo cô xoay người đi về phía sân khấu, không cho cô có cơ hội từ chối.
Tống An Kỳ lảo đảo đi sau lưng anh ta, cô nhìn bóng lưng cao lớn của anh ta thì ánh mắt dần dần trở nên phức tạp. Những người tham gia buổi lễ này ngoại trừ các ngôi sao nổi tiếng, còn có các nhà truyền thông.
Cho nên có người đã chụp ảnh Thẩm Tử Dục kéo tay Tống An Kỳ, mà người trong cuộc cũng không chú ý tới chuyện này, chỉ ngồi xuống chỗ của mình.
Nam diễn viên được yêu thích nhất của năm—— Ngôn Húc, danh xứng với thực.
Nữ diễn viên được yêu thích nhất của năm —— Tần Ý Tiêm, năm trong dự đoán.
Sau khi công bố hai giải thưởng quan trọng nhất thì tổng giám đốc của Đường Hải lên đọc diễn văn kết thúc lễ trao giải.
Tống An Kỳ ngáp một cái, mở to hai mắt nhìn xung quanh, cô nghĩ rốt cuộc khi nào buổi lễ nhàm chán này mới kết thúc chứ?
Cô đột nhiên nhìn thấy Ninh Huyên Huyên đứng dậu, tâm mắt không nhiên nhìn theo cô ta, cô ta đi đến một góc hẻo lánh mờ tối, sau đó một bóng người quen thuộc rơi vào tâm mắt cô.
Cô đứng lên, Thẩm Tử Dục ngồi bên cạnh quay đầu nhìn cô nhíu mày: "Cô đang làm cái gì vậy?"