Đột nhiên, cổ tay bị nắm chặt, cô ngây ra, một giay sau, trời đất nghiêng ngả, đợi khi cô phản ứng lại, cả người bị đè trên tường phòng tắm.
“Thẩm Tử Dục, anh...”
Lời nói còn chưa kịp nói ra, đôi môi mềm ấm của anh bịt miệng cô lại, đột nhiên, trong khoang mũi của cô đều là mùi rượu nồng nặc, khiến cô thấy choáng váng.
Cái lưỡi cạy răng của cô ra, cường thế tiến vào, quấn lấy môi lưỡi của cô, không bỏ qua một ngóc ngách nào, cuối cùng quấn lấy cô, điên cuồng quấn quýt.
Hơi thở của anh quá cường liệt, thế công mãnh liệt, khiến Tống An Kỳ căn bản không có chỗ phản kháng, chỉ có thể để mặc anh công thành chiếm đất.
Hương vị của cô quá tuyệt vời! Thẩm Tử Dục giống như một chú mèo tham ăn không ngừng dây dưa môi lưỡi với cô, mà †ay cũng không có chịu an phận, luồn vào trong váy của cô, vuốt lên đùi non trằng mịn, dần dần đi lên trên, địa phương. mà ngón tay đi qua giống như châm lửa, nóng bỏng khiến Tống An Kỳ bất an vặn vẹo cơ thể.
Mà cô không biết hành động như thế đối với một người đàn ông có tính sát thương lớn đến cỡ nào.
Th@n dưới đau đớn, động tác môi lưỡi của anh càng thêm cuồng dã, ngấu nghiến môi của cô, từng chút k1ch thích thần kinh của cô, cơ thể dần dần sinh ra h@m muốn theo bản năng, thuận theo nụ hôn của anh, lửa cháy bùng lên dữ dội, trong nháy mắt thiêu đốt lý trí của cô.
“Ưm..” Cô không nhịn được mà phát ra tiếng r3n rỉ.
Mà một tiếng này lại k1ch thích đến thần kinh của Thẩm Tử Dục, anh hừ một tiếng, trực tiếp bế cô lên, bước ra khỏi phòng tắm.
Đặt cô lên trên giường, động tác này khiến lý trí của Tống An Kỳ khôi phục trở lại, nhưng còn chưa kịp suy nghĩ kỹ, cơ thể của anh đã phủ xuống, môi cũng dán lên trên.
Trong nháy mắt, lý trí lại bị tước đoạt.
Mọi chuyện xảy ra sau đó đều là theo tự nhiên, khi anh tiến vào cơ thể của cô, một giọt nước mắt của cô rơi xuống.
Sai, một bước sai, tất cả đều sai
Vậy thì... nếu đã sai rồi, vậy thì sai đến tận cùng đi.
Cô ưỡn người lên, hôn lên môi anh, đắm chìm vào trong d*c vọng mà anh dẫn dắt, buông thả bản thân.
Suy nghĩ đến đây, Tống An Kỳ bình tĩnh vén chăn ra, không mặc quần áo mà đi vào trong phòng tắm, đứng dưới vòi hoa sen, mở vòi nước, dòng nước lạnh lẽo chảy xuống trên người cô.
Nhưng cô dường như không cảm thấy lạnh, yên lặng đứng đó, để mặc dòng nước lạnh dội xuống, dường như chỉ có như thế mới khiến trái tim của cô nhận được một tia an ủi. Thẩm Tử Dục mơ mơ hô hồ nghe thấy tiếng nước, anh lật người, tay vô thức ôm người bên cạnh, nhưng lại ôm không khí.
Anh đột nhiên mở to mắt, lúc này mới phát hiện vị trí bên cạnh đã trống không rồi.
Ngồi dậy, anh ngẩng đầu day day cái đầu đau nhức, tiếng nước bên tai không dứt, quay đầu nhìn về phía phòng tắm. Lật người xuống giường, anh bước tới cửa phòng tắm, cửa không có đóng, nhìn thấy cơ thể nhỏ nhắn linh lung dưới vòi hoa sen. Ánh mắt đen láy vụt qua một tia u tối, anh đi vào trong.