Tống An Kỳ và Tiêu Diệp Nhiên cùng ngồi trên một chiếc ghế. dài, còn Ứng Tiêu Tiêu thì ngồi một mình đối diện hai người. Vẻ mặt Ứng Tiêu Tiêu hơi nghiêm nghị, ngón tay gõ nhịp nhàng lên bàn, cô ngẫm nghĩ một lát rồi bật dậy: “Tớ phải đi Tìm Thẩm Tử Dục”
Tiêu Diệp Nhiên nắm chặt tay cô nói: “Tiêu, chúng tớ không nói cho cậu biết là sợ cậu kích động đi tìm Tử Dục, như vậy càng làm chuyện này trở nên tồi tệ hơn”
“Sao lại làm chuyện này trở nên tồi tệ hơn, nếu anh ta đã dám làm thì phải dám gánh chịu hậu quả chứ?”
Cô không thể ngờ rằng Tống An Kỳ sẽ xảy ra chuyện như vậy. với Thẩm Tử Dục, hơn nữa hai người không chỉ làm một lần. Ứng Tiêu Tiêu hoàn toàn không dám nghĩ tới chuyện này. Dù gì An Kỳ cũng là cô gái ngoan ngoãn lại bảo thủ như thế, sao có thể làm ra chuyện đi quá giới hạn như vậy được?
“Tiêu Tiêu” Tống An Kỳ khẽ gọi.
Ứng Tiêu Tiêu và Tiêu Diệp Nhiên đều quay đầu lại nhìn cô. “Chuyện giữa tớ và anh ấy đã kết thúc tại đây rồi ứ xem như chưa từng xảy ra chuyện gì đi”
Tống An Kỳ khẽ nói, trong giọng nói bình tĩnh đó có pha chút bưồn bã.
“Nhưng...”
Ứng Tiêu Tiêu đang định nói gì đó, thì thấy Tống An Kỳ ngẩng đầu lên cầu xin cô: “Tiêu Tiêu, cứ bỏ qua mọi chuyện đi, được không?”
Ứng Tiêu Tiêu nghẹn họng, dưới sự cầu xin của cô ấy, dù trong lòng cô không cam tâm đến đâu cũng phải đồng ý. Cô ngồi xuống tức giận nói: “Được được được, tớ nghe cậu hết”
Giọng điệu cô hơi mất kiên nhẫn.
“Tiêu Tiêu, chuyện này còn rắc rối hơn cậu nghĩ rất nhiều” Tiêu Diệp Nhiên hiểu rõ tính cách bạn tốt của mình, mặc dù lúc này ngoài miệng cô ấy đã đồng ý, nhưng không loại trừ khả năng cô ấy sẽ lén lút đi tìm Tử Dục.
Nên cô quyết định nói rõ mọi chuyện cho cô ấy nghe.
“Gì mà rắc rối hơn tớ nghĩ rất nhiều? Chẳng phải bọn họ xảy. ra quan hệ thì phải bắt Thẩm Tử Dục chịu trách nhiệm à?” Ứng Tiêu Tiêu không hiểu tại sao hai người lại nghĩ chuyện này rắc rối như vậy, chẳng lẽ là vì quan hệ nhà họ Thẩm à? Sợ An Kỳ không xứng với Thẩm Tử Dục ư?
Nực cười, giờ đã là thời đại nào rồi, môn đăng hộ đối là chuyện xưa rồi!
Giờ tình yêu mới là hàng đầu, còn mấy chuyện khác chỉ là mây bay.
“Chính là..."
Tiêu Diệp Nhiên chậm rãi nói ra sự thật, Ứng Tiêu Tiêu lặng lẽ lắng nghe, càng nghe sắc mặt cô càng u ám, nhưng Tống An Kỳ lại rất bình tĩnh, vẻ mặt không hề có sự rung động. “Mẹ kiếp!” Ứng Tiêu Tiêu vừa nghe xong đã đập bàn ngay: “Tớ phải đi tìm Thẩm Tử Dục tính sổ!”
“Tiêu, cậu có cần kích động như thế không?” Tiêu Diệp. Nhiên nhíu mày, giọng điệu hơi không vui.