Anh mim cười xoa đầu cô, đôi mắt đen sâu thẳm ánh lên vẻ dịu dàng.
Anh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng đêm xinh đẹp phản chiếu trong mắt anh, đôi môi cũng cong hơn mấy phần.
"Chỗ này của anh cảnh đẹp đến mức khiến em đố ky" Diệp Nhiên cũng giống anh quay đầu ngảm nhìn cảnh đêm, nửa đùa nửa thật nói.
"Vậy em đến Hoàng Đình làm đi, ngày nào cũng có thể nhìn thấy cảnh đẹp như vậy”
Dứt lời, Cố Mặc Đình quay đầu nhìn cô, thu hết sự xinh đẹp. của cô vào mắt.
"Rất có sức cám dỗ, nhưng mà em vẫn thích Thời Thụy:" Tiêu Diệp Nhiên quay đầu nhìn anh cười rạng rỡ.
Nụ cười này, xinh đẹp sinh động.
Trái tim anh hơi xao động, đưa tay ôm eo cô, kéo cô vào. trong ngực.
Hành động bất ngờ của anh khiến Tiêu Diệp Nhiên khẽ kêu. lên.
"Tổng giám đốc Cố, anh đang dụ dỗ em sao?" Tiêu Diệp Nhiên ngẩng đầu, cười duyên dáng nhìn anh, ánh mắt trong suốt có vẻ hứng thú.
Hàng lông mày lưỡi mác của Cố Mặc Đình chau lại, anh cúi đầu, môi dán lên môi cô, khẽ nói: "Vậy em cảm thấy có thể thành công không?"
Âm thanh của anh trầm thấp mê người, nhẹ nhàng gãi vào lòng cô khiến cô rung động.
Ánh mắt đẹp lưu chuyển, cô gần như lẩm bẩm nói: "Anh sớm đã thành công rồi”
Cô còn chưa dứt lời, môi anh đã phủ lên môi cô, dịu dàng trằn trọc m*t vào.
Trong lòng cô không ngừng rung động, cô vòng tay quấn lấy cổ anh, chủ động đáp lại nụ hôn của anh.
Phía ngoài cửa sổ, bóng đêm vẫn đẹp đế như vậy. Trong cửa sổ sát đất, bọn họ thỏa thích ôm hôn, hết sức dịu dàng...
"Hơ..." Cố Thanh Chiêu ngáp một cái, buồn bực ngán ngẩm ghé bàn làm việc của thư ký, thỉnh thoảng ngước mắt nhìn cửa văn phòng Tổng giám đốc đóng chặt, sau đó bất đắc dĩ thở dài.
Cậu ta nghĩ mình chắc chắn là em trai khổ cực nhất lịch sử. Cậu ta đã đói bụng đến không còn cảm giác, mà trong cửa, hai người hình như còn không có ý định ăn cơm.
Cậu ta đang suy nghĩ mình có nên tự đi trước ra ngoài ăn không hay là giờ đi gõ cửa phá hoại ân ái của bọn họ?
Nếu làm điều đầu tiên thì cậu ta không ăn món tôm sốt cà chua của thím Ngô làm.
Nếu làm điều thứ hai, cậu ta có thể sẽ bị Anh ăn tươi nuốt sống.
Sau khi so sánh cả hai, trong lòng cậu ta đã có quyết định. Cậu ta đứng lên, đi thẳng đến trước cửa văn phòng Tổng giám đốc, không hề do dự đưa tay định gõ cửa.
Nhưng tay còn không chưa chạm vào cửa, cửa đã mở ra. Tiêu Diệp Nhiên vốn định ra gọi Cố Thanh Chiêu ăn cơm, nhưng vừa mở cửa, đã thấy có người đứng đó thì không khỏi giật mình.