Ứng Tiêu Tiêu cười tươi như hoa: "Tôi nghĩ anh đừng gây họa cho những cô gái khác, vẫn là đi tìm tôi thì hơn”
"Ồ?" Cố Thanh Chiêu nhíu mày, trong con ngươi đen thẳm nổi lên vẻ hứng thú: "Cô đây là đang sợ tôi tìm những người phụ nữ khác sao?"
Nghe vậy, nụ cười trên mặt của Ứng Tiêu Tiêu cứng ngắc nhưng cô nhanh chóng khôi phục lại, mỉm cười vỗ vai anh †a: "Cố Thanh Chiêu, tôi thấy trí tưởng tượng của anh cũng rất phong phú, anh có thể làm biên kịch được đấy"
Cô vỗ vai hơi mạnh khiến Cố Thanh Chiêu bị đau đến nhíu mày, sau đó anh ta hất tay cô ra: "Ứng Tiêu Tiêu, cô nói chuyện đàng hoàng là được rồi, tại sao còn động tay động chân chứ Tay Ứng Tiêu Tiêu cứng ngắc giữa chừng, cô nhìn vẻ mặt khó chịu của anh ta, ngượng ngùng thu tay về: "Ngại quá, là do tôi nhất thời kích động"
Sau đó, cô hỏi: "Thế nào? Không phải ngày mai anh muốn hẹn tôi sao?"
Cố Thanh Chiêu xoa xoa bờ vai bị đau của mình, tức giận
nói: "Chín giờ ngày mai tôi đến đón cô, nhớ phải trang điểm thật đẹp đấy”
"Còn phải trang điểm đẹp?" Ứng Tiêu Tiêu bưồn bực vuốt cằm, sau đó ánh mắt đột nhiên sáng ngời, không phải anh †a muốn...
Cô ngước mắt lên, vừa định hỏi Cố Thanh Chiêu thì đã thấy anh ta đi thẳng vào phòng làm việc sau đó đóng cửa cái
Rầm!
Nhìn cánh cửa bị đóng chặt, Ứng Tiêu Tiêu nhếch môi, đúng là một người đàn ông khó hiểu!
Có lúc anh ta bày trò đấu võ mồm với cô, hoàn toàn không để ý đến hình tượng của mình.
Có lúc lại thâm trầm khiến người ta khó có thể tới gần.
Thật là một con người mâu thuẫn.
Cuộc họp cổ đông của Tiêu thị được tổ chức đúng chín giờ sáng. Cố Tống Vy đã đến công ty từ rất sớm, dẫn đầu ngồi xuống đầu bàn họp. Cô ta tự xem mình như là chủ tịch mới của Tiêu thị.
Mà các cổ đông chia làm hai phe, phe tình cảm và phe lợi ích.
Phe lợi ích chính là những cổ đông đã bị Cố Tống Vy mua. chuộc.
Phe tình cảm chính là những người bạn cũ đã từng phấn đấu gây dựng sự nghiệp với Tiêu Tùng.
Cố Tống Vy liếc nhìn các cổ đông đang ngồi ở hai bên, trong lòng đại khái đã có tính toán.
Trước mắt cô ta nắm giữ 43% cổ phần, cộng với số cổ phần trong tay của các cổ đông hiện đang ủng hộ cô ta thì chắc chắn hôm nay cô ta sẽ là người chiến thắng.
Cô ta không khỏi nở một nụ cười đắc thắng, cô ta muốn xem Tiêu Diệp Nhiên làm cách nào để đảo ngược được kết quả đã định này.
Có điều...
Cô ngước mắt lên nhìn ông cụ ngồi gần cuối bàn hội nghị, ông Trần.
Không phải ông ta nói không ủng hộ bên nào sao? Sao ông †a vẫn đến tham gia cuộc họp chứ?
Lễ nào?
Cố Tống Vy cau mày, ngay lúc cô ta vẫn chưa kịp suy nghĩ thì Tiêu Diệp Nhiên đã xuất hiện.
Tiêu Diệp Nhiên đi vào phòng họp, liếc mắt liền thấy ông Trần, cô gật đầu mỉm cười với ông ta.
Ông Trần mỉm cười đáp lại, đôi mắt nhân từ và gương mặt hiền lành thoáng xoa dịu tâm trạng lo lắng của Tiêu Diệp Nhiên.