Tô Lân đang định giảm tốc độ cho xe dừng đèn đỏ thì đúng lúc này từ ghế sau truyền đến một giọng nói lạnh như băng. “Đi tiếp đi!”
Tô Lân nhướng mày, nhưng anh cũng không nói gì, chỉ lập tức đạp chân ga cho xe vượt đèn đỏ.
Đi từ Hoàng Đình đến bệnh viện vốn dĩ cần hơn nửa tiếng, nhưng sau khi Tô Lân liên tiếp vượt mấy cái đèn đỏ, thì quãng đường này giảm xuống chỉ còn hơn mười phút.
Vậy là đủ thấy chiếc xe này đi nhanh đến thế nào.
Tiêu Diệp Nhiên chỉ bị thương ở lưng, ngoài ra không có vấn đề nào khác nên vào viện chưa được bao lâu cô đã tỉnh rồi. Vừa tỉnh lại đã thấy ông Trần ngồi bên cạnh giường.
Ông Trần vừa thấy cô tỉnh dậy liền lập tức đứng lên hỏi han: “Diệp Nhiên, cháu tỉnh rồi. Cháu có thấy khó chịu chỗ nào không?”
Nhìn khuôn mặt đầy sự lo lắng của ông Trần, Tiêu Diệp Nhiên cảm giác như đang nhìn thấy bố mình, cô bất giác cong khóe môi: “Cháu không sao”
Vừa nói, cô vừa gắng sức ngồi dậy, nhưng việc ngồi lên đã động chạm đến vết thương ở lưng, đau đến mức khiến cô khẽ kêu lên một tiếng, suýt chút nữa thì ngã ra giường.
Ông Trần thấy vậy sợ hãi đưa tay đỡ lấy cô, ông nôn nóng hỏi: “Khó chịu chỗ nào sao?”
Tiêu Diệp Nhiên cười cười lắc đầu: “Cháu không cẩn thận làm căng vết thương thôi, không sao đâu ạ”
Ông Trần vẫn không yên tâm: “Để bác đi gọi bác sĩ đến xem sao:
“Bác Trần, không cần đâu mà..” Cô vừa mở miệng định ngăn ông lại, nhưng không kịp nữa rồi.
Nhìn theo bóng dáng bác Trần dần biến mất ngoài cửa, Tiêu Diệp Nhiên không nhịn được bật cười, lắc đầu bất lực.
Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng sau trưa sáng
chói rực rỡ, bầu trời trong xanh vô cùng, khung cảnh ấy khiến tâm tình của cô trở nên nhẹ nhàng thoải mái.
Cuối cùng cô cũng giữ được Tiêu thị rồi, viên đá lớn đè trên ngực rốt cuộc cũng đã bình an rơi xuống đất.
Đợi đến lúc đưa bố sang Mỹ trị bệnh thì tất cả mới coi như đã có được kết quả tốt.
Lúc này, bên ngoài cửa phòng có động tĩnh gì đó, cô tưởng. là bác Trần đang gọi bác sĩ tới.
“Bác Trần, thực ra cháu..” Cô quay đầu lại, vừa nhìn thấy người bước vào, lời nói của cô liền nghẹn lại trong cổ họng. Rất lâu sau.
“Mặc Đình, sao anh lại đến đây?”
Tô Lân rất có ý đóng cửa lại, sau đó đứng canh ở ngoài cửa, chỉ để hai người bọn họ ở lại trong phòng.
“Anh nhận được điện thoại” Cố Mặc Đình nhanh chân bước đến.
Điện thoại? Tiêu Diệp Nhiên cau mày, chắc chắn là do bác Trần rồi.
Cố Mặc Đình cẩn thận nhìn kĩ gương mặt của cô, hai đầu mày nhíu chặt lại hương thế nào?”
Lại là người phụ nữ đó! Ánh mắt Cố Mặc Đình nhanh chóng lóe lên một tia sát ý lạnh lùng. Quả nhiên không thể dễ dàng bỏ qua cho cô ta. “Bác sĩ bảo sao?” Anh hỏi.