Cô đưa tay lên vuốt hàng lông mày anh, ánh mắt đầy thâm Tình.
Kết quả là quan trọng, nhưng quá trình còn quan trọng hơn. Cô mỉm cười, chỉ cần hai người yêu nhau, sợ gì vực thẳm? Nghĩ thông suốt rồi, tâm tình cũng tốt hơn, cô nghịch ngợm véo mũi anh.
Tống An Kỳ nhìn ra biển lớn vô tận, đứng ở mép boong, eo dựa vào lan can, lạnh lùng nhìn anh.
"An Kỳ, đừng làm chuyện ngu ngốc, bên đó nguy hiểm, mau lại đây."
Anh thận trọng đến gần cô.
Nhưng khi anh chỉ còn cách cô vài bước, cô đột ngột quay người và nhảy khỏi boong tàu.
“An Kỳ!” Anh hét lên rồi nhảy xuống theo.
Biển rất lạnh, rất lạnh, anh ấy quên mất rằng mình không biết bơi, cố gắng ngoi lên mặt nước, nhưng những con sóng cứ từng đợt đánh tới, vừa ngoi lên khỏi mặt nước thì chúng lại nhấn anh xuống lại.
Thể lực hao mòn dần, hô hấp cũng dần trở nên khó khăn. Ngay khi anh tưởng mình sắp chết, vừa mở mắt thì liền bắt gặp một đôi mắt tươi cười.
“Anh tỉnh rồi à!” Chủ nhân đôi mắt ấy cười nói.
Anh cảm thấy mũi mình bớt ngạt, hơi thở trở nên mượt mà hơn và đầu óc dần trở nên rõ ràng lại.
Cô gái vừa nãy nhảy xuống biển ấy giờ đang ôm đầu nhìn anh cười.
Đó là một giấc mơ! Một cơn ác mộng!
Anh thầm thở phào, ôm chặt má cô: “Em không sợ sẽ bóp. ngạt anh sao?”
Lại còn véo mũi khiến anh xém ngạt thở luôn.
“Không phải anh đã tỉnh rồi đó sao?” Tống An Kỳ chớp mắt. “Ừ, tỉnh lại rồi” một tia sáng lóe lên trong mắt anh, Thẩm Tử Dục lật người lại và đè cô xuống dưới mình.
Dưới mền, cả hai đều không mặc quần áo, đè một cái, thân thể nóng rực dính chặt vào nhau, không hở một kẽ nào. Cảm nhận được sự thay đổi của anh rất rõ ràng, trái tim cô run lên, cô vô thức đẩy anh ra: "Anh đừng đè em, khó chịu lắm”
“Không thoải mái sao?” Anh hơi nhướng mày, khóe môi nở nụ cười quyến rũ, cúi đầu áp đôi môi mình lên vành tai đỏ. bừng của cô: “Vậy thì làm gì đó khiến em thoải mái nhé” Nói đoạn, trước khi cô kịp phản ứng, anh đã bịt chặt môi cô, chặn luôn mọi phản kháng của cô.
Không gian đầy mê hoặc. Đột nhiên, một hồi chuông điện thoại di động dồn dập vang lên, phá tan bầu không khí trong phòng.
Như bừng tỉnh, Tống An Kỳ đẩy Thẩm Tử Dục ra khỏi người mình, sau đó ngồi dậy không chút bận tâm mình người không mảnh vải, cứ thể chạy đi nhận điện thoại.
Cô vội như vậy là vì bản nhạc chuông này được đặc biệt cài riêng cho một người.“Luật sư Trung” Vừa nhấc máy, cô đã hét vào điện thoại. Luật sư Trung là luật sư bào chữa cho vụ án tham những của ba mẹ cô, và là luật sư do chủ tịch Lục giới thiệu.